Tôi cứ nghĩ mình ngất lịm mất.
Nhưng hề.
Mỗi một tế bào n/ão đều đang kêu gào, gắng bịt ch/ặt miệng, để bản thân kêu thành tiếng.
Tôi cứ cứng đờ thế nằm ở trên giường, đối với Nhi hoàn toàn còn hình người, nghe tiếng chân ngừng đi quanh.
"Nguyễn Nguyễn, cậu ở đâu?"
Điện ở tay lẽ vừa rồi ống kính lia trúng của Nhi, phòng livestream lúc ngắt rồi.
Tôi nhìn thấy luận của Tiểu nữa.
Trong tràn ngập nỗi tuyệt vọng trước nay chưa có, giờ ai c/ứu cả.
Nhưng để được.
Nếu tìm thấy, gi*t giống Nhi.
“Nguyễn Nguyễn, cậu ở đâu?”
“Nguyễn Nguyễn, cậu đang trốn sao...”
Tiếng chân kia ngừng đi quanh phòng xá, cùng, ta dừng trước giường của Nhi.
Tim vọt khỏi cổ họng.
Tôi phát rồi!
Đây cách nào, bóng tối, nhịp đ/ập mạnh đến nỗi người, kh/ống ch/ế được.
Cô ta chắc chắn nghe thấy.
Quả nhiên, giây tiếp theo, tiếng yếu ớt vang lên.
“Tìm em rồi, Nguyễn Nguyễn.”
Tôi nhận giọng nói này.
Là Ngô Lam.
Nước kìm thi nhau tuôn rơi, nhắm ch/ặt mắt, cả người r/un r/ẩy chờ đợi cái của mình.
Ngô Lam chủ m/ộ sao?
Nếu thật, lẽ Tần Tiếu ấy gi*t ở phòng vệ sinh rồi.
Người tiếp tôi.
Tôi r/un r/ẩy đợi chờ rèm giường ra.
Thế nửa phút đồng trôi một phút đồng nữa trôi qua.
Trong phòng xá yên tĩnh trở lại.
Sau chốc lát, tiếng chân vang lên một lần nữa.
“Nguyễn Nguyễn, em đừng Lam đây.”
“Vì sao em muốn trốn chị? Chị nói vệ em mà.”
“Nguyễn Nguyễn, rốt em ở đâu...”
Tiếng chân đi ngoài.
Ngô Lam rời khỏi phòng xá.
Cả người toàn mồ hôi lạnh, dám tin tai mình nữa.
Vừa rồi ấy phát câu nói thấy em rồi” đang ý tôi!
Lúc này, Ngô Lam rời khỏi phòng xá, ấy nghĩ trốn khỏi phòng xá rồi, thế nên đầu tìm ki/ếm ở dãy hành lang.
Tôi hết để bò dậy, quấn ch/ặt đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi trên người, gắng nhìn th/ể nhắm trên giường kia nữa.