30
Không đã bao lâu.
Bên nát vang tiếng người.
“Có ai không?”
Dường đội hộ.
“Có.”
Trì lập giọng khàn,
“Ở đây ch/ôn chỗ phải và phía sau mỗi nơi người.”
Bên tiếng lại.
Đội bắt hành động.
Nhưng, khi sắp đào tới chỗ chúng dư chấn xảy ra.
May mắn thay, chỉ dư chấn nhỏ.
Đội tăng dưới áp lực, khi gần tới chỗ Độ, ta nhẹ nhàng nói, “C/ứu kia trước đó đó phụ nữ mang th/ai.”
“Tôi ở đây ăn uống, sức khỏe cứ trước.”
Đội hạn, nên quyết chúng trước.
Ánh sáng xuyên khe hở, tựa tái sinh.
Tôi màng, đã bao lâu, khi đã thấy trời xanh.
Trì ngay cạnh tôi.
Trên nát, đội vẫn đang tục.
Trì Ân cũng được ra.
Cuối cùng.
Là Độ.
Nhưng khi thấy ta, chúng đều lạnh.
Một thép ng/ực ta, xuyên cơ thể.
M/áu đã khô từ lâu nhuộm đỏ đất nát xung quanh, k/inh h/oàng mức tả.
Nhân thận ta ngoài.
Tôi thấy ta mắt, nhìn và cái.
Rồi mí trĩu khép lại.
“Tiền Độ!”
Tôi nghẹn ngào ta, nhưng ta nữa.
Tiền được bệ/nh viện.
Trong hàng ngũ nguyện viên, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc….
“Thầy?”
Thật ông ấy.
Ông thấy và dường bước tới nhìn chúng lượt, vẻ mọi thứ đều ổn.”
Điều khiến ngạc nhiên là, và thầy cũng quen cũ.
Hóa ra.
Thầy từng giúp đỡ cả và ông vòng giúp tìm mệnh.
Còn Viên….
Thầy nói chi tiết.
Anh nạn, giải phải tháng năm đó, c/óc cô tiên ngang ấy.
Tất nhiên.
Người đó chính và c/óc biệt thự.
Thầy nói với đó chổi, khắc mọi người.
Chỉ khắc .anh ấy
Đó số mệnh, tránh được.
“Thầy, con xin thầy việc nữa…”
Tôi cắn môi, nhẹ giọng nói.
“Là hỏi bé đó phải không?”
“Yên tâm, ch*t được đâu.”
“Quét th/ai, dễ mà ch*t.”
Tôi ngẩn thậm chí lầm, “Gì cơ?”
Quét th/ai?
Thầy vuốt ve cằm nhẵn nhụi cười tủm tỉm:
“Các ai cũng mệnh cứng, dễ ch*t vậy đâu.”
Nói ông nghiêm túc, tâm đứa chất sẽ kết thúc.”
“Cậu nhóc cũng ch*t được.”
Phía kia nát phát hiện thầy bận rộn chạy người.
Tuy nhiên.
Thầy nói sai.
Một thép xuyên ng/ực phải, thật ch*t.
Khi chúng bệ/nh viện thăm ta, ta quấn đầy băng, khuôn tái cùng.
Thấy ta ấm ức kêu khổ, “Lúc đó sợ ch*t khiếp.”
“Bị kẹt dưới đó, đen kịt, ng/ực ch*t.”
“Tôi sắp ch*t.”
“Có mỗi chocolate, sợ ăn ch*t uổng, nên các hết.”
Kêu khổ hắn cuối cùng chủ đề chính.
“Qua này, vượt được thử thách không?”
“Có gia nhập nhóm ba không?”
“Cút….”
31
Mười tháng mang th/ai, phải chịu đựng rất nhiều khó khăn.
Bởi vì thầy đã dò kỹ…..
Trong gian mang th/ai được làm bậy, nếu sẽ phải mang chất xui xui già.
Để môi trường th/ai chúng cùng nhau dọn cũ.
Tiền cũng dọn sang cạnh.
Người này vẫn luôn việc gia nhập nhóm chúng nhưng dường ta đã đổi mục tiêu?
Ban đêm, khi chịu đựng nổi, sẽ tắm lạnh.
Tiền luôn xuất hiện đúng lúc, hỏi han ân cần.
Anh ta mang túi ấm Viên.
Làm cũng lắng gian mang th/ai, sợ rằng lúc chồng tên bi/ến th/ái này cư/ớp mất.
Còn Ân vẫn giữ nguyên bản chất chiến sĩ thuần khiết.
Khi tắm Ân theo mang bữa khuya, khoác áo ta.
Bốn tạo thành vòng lặp quái.
Cuối cùng.
Khi đã bao nhiêu cuối cùng bùng n/ổ, kéo cổ áo ta ném cửa.
Tiền ngờ quay lại, nhét tay tấm nhỏ.
“Anh à, chịu nổi thả dâu sóc.”
“Cút!”
Tiền đ/á cửa.
Tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ xem náo nhiệt, nhìn lầm lũi ném ngoài, cười bụng.
Đêm đó.
Tôi giấc rất dài, tỉnh dậy nhớ rõ quá trình, chỉ rất lắng.
Nhưng.
Tôi nhớ người.
Tôi, Ân, Độ.
Câu chuyện dài dằng mơ, tiền chúng tôi.
Trong mơ, chổi, còn con chép nhỏ mà nuôi hồ.
Tiền Độ...
Là Viên.
Còn Ân, ki hốt rác thu chổi.
Bốn lạ mà hòa hợp.
Tôi mắc kẹt giấc đó, mãi tỉnh lại.
Không đã bao lâu, ra, trở tại, đứa con bụng chưa sinh, vẫn xui đó.
Anh bưng ly sữa nóng vào, “Vợ ơi, uống…”
Lời chưa dứt.
Trượt chân, ngã ly vỡ.
Sữa nóng tôi.
Tôi sâu, vừa đúng lúc uống được chút sữa miệng.
Ngọt quá.
Tôi nhịn được dùng lưỡi liếm chút.
Trì lập dậy.
Thấy gần, vội bảo vệ bụng bầu, “Anh à, thầy bảo được quá giới hạn.”
“Ừ.”
Trì đáp, giọng khàn.
“Thầy nói được vượt giới hạn, nhưng…”
“Không nói được làm chút việc nhỏ.”
...
Một miếng ướt đắp lau sạch vết sữa trên mặt.
“Sáng ăn gì?”
Tôi nhìn chưa kịp nói, sổ bỗng vang tiếng nói:
“Bánh bao chua nhé.”
“Tôi sắp chua ch*t rồi.”
Tôi sâu, hét Độ!”
Người đó vội giải “Tôi lén! Lâu rồi làm chuyện dày vậy, chỉ cờ hỏi ăn thôi.”
“Thật không?”
“Thật, tin hỏi A Ân đi.”
Hai giây giọng Ân vang sổ, mềm mại ngượng ngùng.
“Thật mà, thề…”
(Hoàn )