Ta trở thành theo.
Ta còn thỏa mãn ước làm những bài thơ táo bạo tác được lan truyền khắp ngõ ngách, khiến danh tiếng của Di Hồng Viện cũng trở nên tiếng hơn.
Nha gái lầu xanh có giống lợn mẹ biết bay, khiến muốn ăn lại thấy không dám ăn, còn lo rằng ăn không nổi.
Miệng nhỏ của Nha ngọt nhất.
...
Sau khi tỷ tỷ đi, m/a ma đ/au buồn khoảng thời gian dài, sức khỏe cũng yếu đi.
Bà bảo nghe lời, đợi khi đi giao Di Hồng Viện quản lý.
M/a ma nói, từ nhỏ lớn lên trong giao tỷ tỷ muội muội ta, yên ra đi.
Ta thấy cuộc đời của m/a ma giá, ít nhất gặp nhiều mỹ nhân.
Các của Di Hồng Viện chúng ta, nấy cũng xinh đẹp, ngọt ngào, bụng.
...
Nha sắp gom đủ chuộc thân.
Nhưng ca đổ bệ/nh tẩu không đồng ý bỏ chữa bệ/nh, Nha lại đưa chuộc thân của ca.
Khi mới bị đến không ăn không đợi ca hai ba ngày, ca cũng không mang bạc tới chuộc ấy.
Nha có không, không biết, nhưng có đủ khí.
Ta khám bệ/nh, kê th/uốc ca của Nha. C/ứu mạng hơn xây bảy tháp mà.
Hơn nữa muốn chứng minh Nha thấy, cũng có khí.
Nha không biết học y thuật từ khi nào, cũng lười lý do, học đại thôi.
Nha cười ha nếu th/uốc của chẳng làm ca tẩu vì có đổ đời.
Ta thật sự sợ, uất ức nằm sấp trên ng/ực Nha dụi mạnh.
Nha nữ l/ưu xinh đẹp nhất từng gặp.
Nha chuyện nịnh cái miệng nhỏ của thoa mật vậy.
...
Khi đang hầu m/a ma th/uốc Tịnh muội muội tới tìm.
Muội ngoài có mấy quý ra tay rộng rãi đích danh muốn đón.
Khuê Tịnh muội muội nhỏ hơn bốn tuổi, năm vừa mới hai, dẻ trắng trẻo gò. Trước khi bị tới muội học võ trong gánh xiếc.
M/a ma ra hiệu bảo nhanh chóng đi đón khách.
Ta không dám sự hay mè nheo với m/a ma để không đi, vì sức khỏe của m/a ma ngày càng kém.
Chẳng qua cũng khúc, không có gì to t/át.
Ta ôm tỳ bước ngồi xuống trước bình phong.
Những quý này những ấm nhà giàu, ai nấy độ, nhã hào hoa.
Ta vội nhìn họ trong lúc bước vẫn luôn cúi đầu nhắm mắt.
Một khúc xong, họ mời tới tách trà.
Trà họ mang, trà cụ cũng vậy.
Ta bưng tách trà khẽ nhấp hớp. Hương lan quế, giọt mưa ngọt ngào.
Các tỷ muội phàn nàn những không đứng đắn luôn lợi dụng cơ hội để làm bậy. những này không, những câu bông đùa cũng không có.
Bọn họ chính nhân quân tử.
Chủ họ chuyện nghe không hiểu lắm, nhưng có nhân lúc sự hiện diện không bật của để âm thầm quan sát họ.
Trong năm công tử, ai cũng ăn sang trọng, không tầm thường.
Nhưng bật nhất công trắng ngồi ở trí đầu bàn, vẻ mặt bình thản, giống tiên nhân. Chừng tám chín tuổi, nhưng lại dịu dàng, trầm lắng.
Vừa có hơi thở tươi mát ngập tràn sức tuổi lại cũng có giác thận lắng đọng của năm tháng.
Ta rằng gặp nhiều nam nhân hơn bữa ăn ăn, nhưng thanh tuấn tú, sủa trước mắt này, dường sinh ra để hấp thụ sương gió, không màng đến trần tục.
Hắn vẫn không thấy hết trong lúc trò chuyện với công xanh, hắn cầm bình tay chén.