"Tiểu Đào, em nghĩ anh sẽ giúp em sao?"
Phần mềm hỗ trợ người m/ù dùng giọng đọc điện tử, lạnh lẽo phát ra dòng tin nhắn.
Ý gì đây?
Ngay lúc ấy, tôi nghe thấy trong bếp có tiếng gió ùa vào.
Đó là âm thanh khi cửa sổ bếp mở ra.
Cửa sổ bếp thông thẳng ra mặt ngoài tòa nhà, mỗi khi mở là gió ở tầng 25 sẽ lùa vào.
Thì ra, nãy giờ hắn chỉ trốn trong bếp?
Cửa bếp lại bằng kính - hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ cảnh ở cửa ra vào…
Vậy, hắn có nhìn thấy hành vi của tôi vừa rồi không?
Khí tức của hung thủ lại xuất hiện.
Lần này, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng m/a sát của tất trên sàn nhà...
Hắn không đứng sau lưng tôi.
Mà là, ngay trước mặt.
Tôi như thể thấy hắn cúi người nhìn tôi đầy thích thú, cười nhếch mép, như một con mèo
đang thưởng thức chú chuột bị dọa cho vỡ mật.
Lần này, tôi không thể kìm nén sự r/un r/ẩy của mình nữa.
Tôi bắt đầu hối h/ận.
Vừa rồi, khi hung thủ rời xa, tôi không nên trông cậy vào anh Lâm, mà phải tự mình gọi cảnh sát.
Nhưng giờ cơ hội đã mất.
Đầu óc tôi bắt đầu rối bời.
Càng cố không nghĩ đến cảnh hung thủ gi*t người, thì những hình ảnh đẫm m/áu lại càng tự động hiện ra.
Tôi thấy đầu bạn trai trong ngăn kéo tủ lạnh, ngửa lên nhìn tôi.
M/áu loang ra ào ạt từ tủ lạnh, tràn khắp sàn nhà, loang đầy mọi ngóc ngách.
Còn tôi, nằm trong vũng m/áu đó, một con d/ao cắm thẳng vào ng/ực, mắt trợn trừng, người co gi/ật liên hồi.
Kẻ sát nhân đứng bên cạnh, nhe răng cười như á/c q/uỷ.
Từng sợi lông tơ trên người tôi dựng đứng.
Lưng tôi lạnh toát từ dưới lên trên, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp như đang khóc nấc.
Nhưng tôi không được phép như vậy.
Vì… hơi thở của hắn, cũng trở nên nặng nề.
Hắn bắt đầu nghi ngờ tôi, dường như… sắp ra tay.
Không còn cách nào khác…
Tôi ngồi thẳng người dậy, cầm lấy một quả lê.
Tay kia, nhặt lên con d/ao trái cây...
Tôi là một cô gái m/ù, dù có sú/ng cũng khó đối phó với hung thủ trước mắt.
Vì vậy con d/ao này không phải để phòng thủ.
Tôi dùng nó, c/ắt mạnh vào ngón tay mình.
Nỗi đ/au nhói buốt xuyên tim.
Và cuối cùng, tôi đã bình tĩnh lại.