SAU KHI BỊ BẺ CONG

Chương 8 - Hết

30/10/2025 16:36

Mắt Đường Thụ sáng bừng lên như hai chiếc đèn pha: "Chúng ta lại sắp đóng phim điện ảnh cùng nhau sao?"

"Đúng vậy, lần này là tình anh em xã hội chủ nghĩa, không có tuyến tình cảm, cấm buổi tối gõ cửa quấy rầy anh!"

Mắt Đường Thụ ướt nhòe, đầu cứ dụi vào n.g.ự.c tôi: "Xin lỗi, những lời em nói ở hậu trường vào lễ trao giải hôm đó là để lừa ba mẹ em!"

"Hợp tác quảng bá phim, cho phép Chu Tuyết Nhi 'xào nấu' couple, là chuyện cuối cùng em đã hứa với họ. Từ nay về sau, em tự do rồi."

Tôi lại gật đầu: "Anh biết."

Vẻ x/ấu hổ lướt qua trên mặt Đường Thụ, cậu ấy không nhịn được hôn tôi: "Anh ơi, sao cái gì anh cũng biết vậy? Thế anh có điều gì không biết không?"

Tôi nếm được vị th/uốc đắng chát trong miệng cậu ấy: "Anh không biết, có một thằng nhóc ngốc lại thích anh lâu đến vậy."

Đường Thụ nín khóc bật cười: "Không phải thích, là yêu."

Trái tim tôi mềm nhũn đến mức không thể tả, vỗ vỗ đầu cậu ấy: "Ngoan, em luôn làm rất tốt, những năm này, em đã vất vả rồi!"

17.

Đường Thụ dùng những thứ đang có để đấu với Tập đoàn Đường thị, thành lập studio đ/ộc lập.

Trong thời gian đó, ba Đường đã đến tìm tôi.

Ông ấy đ/á/nh giá tôi từ trên xuống dưới: "Cậu chính là người mà Đường Thụ nhung nhớ suốt ba năm sao? Trông cũng thường thôi."

Tôi uống một ngụm nước: "Ông chính là Chủ tịch của Tập đoàn Đường thị, trình độ nói chuyện cũng thường thôi."

Ba Đường không ngờ tôi lại dám chống đối, "Cậu không sợ tôi cấm vận cậu sao?"

"Cùng lắm thì tôi và Đường Thụ chuyển nghề làm blogger couple đồng tính, thời này người nổi tiếng trên mạng ki/ếm tiền không ít hơn nghệ sĩ đâu. Đường Thụ là người thích khoe tình cảm nhất, ông biết mà."

Ba Đường không giữ được bình tĩnh: "Tôi không phản đối hai đứa bên nhau!"

"Tôi nh/ốt nó lại, chỉ là muốn nó sinh con nối dõi! Chẳng lẽ tôi sai sao?"

Ai ngờ Đường Thụ lại khó kiểm soát hơn cả con heo trong dịp Tết!

Tôi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ông đương nhiên không sai, nhưng tôi không muốn làm ba kế."

Ba Đường nghe xong mắt gi/ật giật.

Tôi sợ ông ấy tức quá ngất đi, liền an ủi: "Theo tôi được biết, Tổng giám đốc Đường năm nay chưa đến 50 tuổi, vẫn đang ở độ tuổi sung sức."

Ba Đường khó hiểu: "Ý cậu là gì?"

"Mau mau sinh đứa thứ hai đi." Dù sao Đường Thụ cũng không có hứng thú với phụ nữ.

Sau đó, ba Đường quả nhiên tuyên bố rầm rộ sẽ sinh con thứ hai, đổi người thừa kế.

Ông ấy cứ tưởng Đường Thụ sẽ hoảng lo/ạn và khuất phục.

Nào ngờ Đường Thụ lại vui vẻ gửi một đống th/uốc bổ thận cho ông ấy, và viết lời nhắn: [Chúc Chủ tịch Đường sớm sinh thêm quý tử!]

Ba Đường gọi điện thoại đến châm ngòi chia rẽ: "Bây giờ Đường Thụ còn trẻ, dễ bị tình yêu làm cho mờ mắt, cậu không sợ sau này Đường Thụ sẽ oán h/ận cậu sao? Nó sẽ hối h/ận vì đã không chọn núi vàng núi bạc, mà lại chọn một tình yêu hư ảo, không đáng một xu!"

Đường Thụ đang nghịch chiếc đuôi thỏ cậu ta đặt làm cho tôi. Nghe vậy liền cãi lại: "Ba cũng là người si tình mà, có tư cách gì mà dạy dỗ con?"

Đúng là hiếu thảo đến mức mạnh mẽ.

Đường Thụ nói: "Năm đó mẹ em sinh em khó khăn, ông ấy đã khóc cả ngày, sau đó tự mình đi thắt ống dẫn tinh."

Chẳng trách nhà họ Đường giàu có như vậy mà lại không có con riêng. Thì ra, sự si tình có thể di truyền.

Đường Thụ cầm điều khiển từ xa, l.i.ế.m l.i.ế.m chiếc răng nanh nhỏ: "Đừng để ý đến ông ấy nữa. Hôm nay chúng ta chơi trò anh trai là bà xã nhé..."

18.

Sau khi hẹn hò, Đường Thụ chuyển đến sống cùng tôi.

Cậu ấy tràn đầy năng lượng, sáng sớm đã dậy tập thể hình. Còn không mặc áo, làm bữa sáng cho tôi, cơ bụng tám múi cứ lấp ló trước mặt.

Tôi không nhịn được, liền "ăn" cậu ấy trước bữa sáng.

Tôi nhìn lên trần nhà, ánh mắt vô định, mở miệng cắn vào vai cậu ấy.

Cậu ấy liền hành hạ tôi hơn bình thường.

Tôi vuốt tóc cậu ấy, như an ủi một chú cún: "Lại gi/ận gì nữa?"

Đường Thụ ấm ức: "Phim sắp tới của anh có cảnh hôn?"

Đúng là có một cảnh hôn lướt qua. Có lẽ là do sáng sớm đã thấy tin tức, bây giờ giấm đã tràn ra rồi.

Sau khi ở bên tôi, Đường Thụ luôn cảm thấy bất an.bCứ nghi ngờ tôi là trai thẳng, có thể bỏ rơi cậu ấy bất cứ lúc nào.

Đúng vậy, tôi là trai thẳng. Nhưng tôi chỉ cong vì Đường Thụ thôi.

Đường Thụ không tin lắm, lúc nào cũng lo lắng, đề phòng cả đàn ông lẫn phụ nữ.

Lần này xem ra không dễ dỗ. Chỉ đành cho một chút phần thưởng thực tế.

Tôi đẩy Đường Thụ ngã xuống, ngồi lên, dùng hành động để dỗ dành.

Mọi chuyện kết thúc, Đường Thụ giúp tôi mặc quần áo, lái chiếc xe mới đưa tôi đi tham gia sự kiện.

Tôi khó hiểu: "Khi không đổi xe làm gì?"

"Cullinan có không gian rộng rãi hơn."

"?"

Đến nơi tổ chức sự kiện. Thật trùng hợp, khách mời sự kiện chính là nữ diễn viên sẽ có cảnh hôn với tôi.

Không ngờ nữ diễn viên lại nhận ra ngay Đường Thụ đang cải trang thành tài xế, trùm kín mít: "Có phải thầy Đường Thụ không ạ?"

Đường Thụ giữ thái độ lịch sự, lạnh lùng khẽ gật đầu.

"Em... em là fan couple của hai người!"

Vì sự nghiệp, tôi và Đường Thụ không công khai, cũng không khoe khoang tình cảm.

Theo thời gian, sức nóng dần giảm xuống.

Trước đây Vu Hạc nói fan couple của tôi và Đường Thụ có ở khắp mọi ngành nghề tôi còn không tin. Bây giờ thì phải tin rồi.

Đường Thụ ngay tại chỗ đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn 'tình địch' biến thành ánh mắt nhìn con gái: "Có mắt nhìn đấy!"

Nữ diễn viên kích động không nói nên lời: "Huhu, couple em ship là thật!!!"

"Với thân hình và chiều cao chênh lệch như thế này, hai người nhất định phải 'hành sự' thật nhiều nhé!"

Nụ cười của tôi cứng lại: "..." Thôi đi, bây giờ tôi đã hơi yếu rồi.

Tối hôm đó, Đường Thụ đã rục rịch không đợi đến lúc về nhà. Gạt ngả ghế xe mới, lấy ra chuỗi hạt đã xâu lại: "Anh trai ngoan, ngọc dưỡng người, chúng ta thử từng hạt một nhé..."

[HẾT]

Mình giới thiệu một bộ đam mỹ showbiz khác phim giả tình thật mình đã đăng trên web MonkeyD luôn ạ:

NHẬP VAI THÌ DỄ THOÁT VAI MỚI KHÓ - Tác giả: Xách Hành Lý Chạy Trốn.

Chuyển ngữ: Cá Chép Bay Trên Trời Cao.

Khi phim đóng máy, tôi mới nhận ra mình không thể thoát vai.

Thế là, tôi xin công ty nghỉ phép, bẻ sim điện thoại rồi chạy trốn đến một thành phố nhỏ ven biển để “cai nghiện”.

Bản chất tôi là một người khá dũng cảm, nhưng lại không dám thổ lộ với anh ấy.

Có hai lý do.

Thứ nhất, tôi là diễn viên hạng bét, còn anh ấy là ngôi sao hạng A.

Thứ hai, tôi là đàn ông, và anh ấy cũng vậy.

1.

Tôi xin nghỉ hai tháng, giờ chỉ còn hai mươi sáu ngày nữa là phải trở về công ty.

Tôi và cậu trợ lý nhỏ cứ thế mà nghỉ phép ở một thị trấn nhỏ ven biển.

Hôm đó, trợ lý bỗng cầm điện thoại đưa đến trước mặt tôi: “Ảnh đế Từ lên hot search rồi kìa.”

Tim tôi bỗng chùng xuống một nhịp.

“Anh ơi, anh có muốn xem không?”

Tôi theo phản xạ đẩy tay cậu ấy ra, “Không xem, em tự xem đi, tránh xa anh ra.”

“Nhưng mà anh ấy đang khen anh đấy, không xem một chút à?”

“Lâm Mộc, em mà cứ như thế là anh gi/ận đấy nhé. Em thừa biết vì sao anh phải trốn đến đây mà.”

Lâm Mộc thở dài, “Chính vì biết nên em mới muốn anh xem đấy thôi. Ngày nào anh cũng chỉ biết đọc sách rồi ngẩn người, em sợ cứ thế này thì bệ/nh tương tư chưa khỏi, bệ/nh t/âm th/ần đã phát rồi.”

“Anh Viên à, hay là anh cứ liều một phen đi, đi tỏ tình với Ảnh đế Từ đi. Thành thì hai người ở bên nhau, không thành thì biết đâu anh lại dứt khoát được ngay.”

Tôi đảo mắt một vòng, “Từ Uyên thẳng băng như cột điện trước cửa ấy, anh mà chạy đến tự vả vào mặt thì còn thể diện nào nữa? Lực tay của anh ấy em cũng biết mà, mỗi lần anh ấy vật lộn với anh, anh đâu có cử động được.”

Vừa nói thế, tôi lại nghĩ đến vài cảnh trong phim. Bị anh ấy ghì xuống bàn, hai cổ tay bị một tay anh ấy kh/ống ch/ế, tay còn lại thì cởi cúc áo sơ mi của tôi.

Tôi lắc mạnh đầu. Không được nghĩ, tuyệt đối không được nghĩ đến!

Tôi bực bội cầm chai rư/ợu bên cạnh lên uống.

Uống cạn một chai, tôi nhìn Lâm Mộc vẫn đang hóng hớt, hỏi, “Khen anh cái gì?”

Lâm Mộc lại định đưa điện thoại đến. Tôi trực tiếp nhắm mắt lại, “Đừng để anh thấy mặt anh ấy!” Một khi đã thấy mặt anh ấy, công cuộc cai nghiện sẽ đổ sông đổ bể hết.

Khuôn mặt của Từ Uyên đúng chuẩn mẫu người lý tưởng của tôi. Nếu không phải anh ấy là diễn viên hạng A, tôi đã nghĩ bộ phim này là một cái bẫy dành riêng cho tôi rồi.

Vai diễn của tôi do chính Từ Uyên chọn, giúp tôi nổi bật giữa hơn một trăm người để trở thành nam chính. Tôi đã lỡ sa ngã, không thể tự c/ứu vãn.

Lâm Mộc trực tiếp bật loa ngoài.

“Thầy Từ, thế diễn viên đặc biệt có thần thái mà thầy vừa nói đến là ai vậy ạ?”

Giọng cười của Từ Uyên vang lên, “Cậu ấy tên là Viên Trạch, còn là một đứa trẻ, tuổi không lớn nhưng diễn xuất lại rất tốt, cũng rất biết dấn thân. Tôi đặc biệt thích cậu ấy.”

Tim tôi lại hẫng đi một nhịp. Đừng rung động, đừng rung động. Những lời anh ấy nói, cả ánh mắt của anh ấy nữa, nhìn ai cũng có vẻ rất chân tình. Mình tuyệt đối không được sa ngã, nếu không, sẽ vạn kiếp bất phục!

“Phim của chúng tôi chắc sắp chiếu rồi, mọi người có thể xem thử. Diễn xuất của cậu ấy thực sự rất hay, ngôn ngữ cơ thể cũng đặc biệt tốt. Tính cách của đứa trẻ này cũng hay nữa.”

“Haha, nghe là biết thầy Từ thực sự rất thích cậu ấy rồi ạ?”

Từ Uyên cười nhẹ, “Đúng vậy, cậu ấy diễn vai người yêu của tôi mà, đến lúc đó các bạn sẽ yêu cậu ấy thôi.”

Tôi bất lực nhắm mắt lại. Tôi có thể tưởng tượng được biểu cảm khi anh ấy cười nhẹ. Khóe môi hơi cong lên, ánh mắt long lanh như muốn hút người khác vào.

Tôi nhớ lại, ngày đóng máy, anh ấy cũng có biểu cảm đó, nắm tay tôi không buông, nói: “Tiểu Trạch, giữ liên lạc nhé, lúc nào rảnh thì tìm anh chơi!”

Lúc đó tôi đã trả lời thế nào nhỉ? Tôi cười mắt cong cong nói: “Được ạ, anh Uyên.”

Rồi ngày hôm sau, tôi bẻ sim điện thoại, khóa điện thoại vào vali có mật khẩu và đưa cho Lâm Mộc.

2.

Tôi cứ nghĩ sau hai tháng “cai nghiện”, mọi thứ sẽ ổn thỏa, nhưng rồi một tin dữ ập đến.

Hôm đó, tôi vừa làm lại sim điện thoại, Lâm Mộc đã bảo quản lý tìm tôi.

Tôi bắt taxi đến công ty, vừa mở cửa phòng họp, tôi đã giáp mặt với Từ Uyên đang ngồi ở đó. Tôi hoảng đến mức sặc nước bọt.

“Sao thế?” Chị Trần chạy tới, vỗ lưng tôi.

Phải mất chừng ba phút tôi mới hoàn h/ồn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm