Bản tính con người, vốn không chịu nổi thử thách.
An Tâm Á vừa đề nghị, phía đối diện lập tức phản ứng. Người đầu tiên bị họ bỏ phiếu đẩy xuống là một người đàn ông thấp bé, g/ầy gò. Thậm chí anh ta không kịp để lại lời trăn trối, đã bị cá m/ập cắn nát tanh bành.
Đã có người đầu tiên, ắt sẽ có người thứ hai.
Chưa đầy mười phút, đội hình bảy người ban đầu chỉ còn lại bốn người cuối cùng. Vũ khí của họ đều rất tốt: đ/ao lớn, cuốc chim, ki/ếm dài và gậy gộc, có lợi thế hơn hẳn phía chúng tôi.
Tiếng ầm ầm vang lên, bục đứng bắt đầu từ từ hạ xuống.
Không nói một lời, hai bên bắt đầu cuộc tàn sát cuối cùng.
Tôi đối đầu với người đàn ông cầm đ/ao lớn. Dù không biết võ thuật, nhưng hắn có sức lực không nhỏ, múa đ/ao vùn vụt như gió, tôi không tài nào tìm được cơ hội tiếp cận.
Nguy hiểm hơn, hắn càng đ/á/nh càng dữ, nhiều lần suýt ch/ém trúng người tôi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi nghĩ đến mình trong video.
Lúc ấy tôi tựa như sát thần. Tiếc rằng tôi đã bị Âu Dương Tu thôi miên sâu nên đã quên mất đoạn ký ức đó.
Ngay khi tôi sơ ý phân tâm, lưỡi đ/ao bổ mạnh ngang ng/ực tôi, lập tức để lại một vết rá/ch sâu hoắm, m/áu bắt đầu không ngừng nhỏ giọt.
"Cao Phi, xem ra hôm nay anh phải bỏ mạng ở nơi đây rồi. Tôi vẫn tưởng anh với người trong video là một, giờ mới biết mình đã nhầm. So với anh ấy, anh chỉ là một kẻ vô dụng!"
Vừa dứt lời, người đàn ông vung đ/ao ch/ém tới.
Ngay thời khắc nguy nan ấy, một bóng người nhỏ bé đột ngột xuất hiện sau lưng hắn, chính là An Tâm Á.
Mặt cô đầy m/áu, không rõ là của kẻ địch hay của chính cô.
Không đợi người đàn ông kịp phản ứng, An Tâm Á đã đ/á/nh trúng cổ tay hắn.
Hắn đ/au đớn, lỡ buông tay ra.
Đao lớn vừa rơi xuống đất, An Tâm Á tung ra một cước xoay người đẹp mắt, đ/á hắn lùi mấy bước. Hắn chưa kịp đứng vững, con cá m/ập khổng lồ đã lao vọt lên khỏi mặt nước, há miệng cắn ngập cổ hắn, kéo hắn chìm xuống bể bơi.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, toàn thân tôi run bần bật.
Không phải vì sợ hãi, mà vì hình ảnh kí/ch th/ích mãnh liệt vào th/ần ki/nh, giúp tôi xuyên thủng được sự thôi miên của Âu Dương Tu.
Tôi nhớ lại quá khứ, và cả lý do khiến tôi tự nguyện từ bỏ.
Tôi bị bệ/nh. Dù không phải u/ng t/hư, nhưng lại là một căn bệ/nh nan y không thể ch*t. Tôi mắc bệ/nh Alzheimer, hay còn gọi là chứng đãng trí tuổi già.
Trong khoảng thời gian hữu hạn, tôi sẽ không ngừng quên đi những người và những việc xung quanh, cho đến khi không thể nhớ ra bất cứ điều gì.
Tôi không thương xót An Tâm Á, cũng không quan tâm sống ch*t của cô. Đơn giản là tôi không muốn sống nữa. Thà bình thản đối mặt với cái ch*t còn hơn quên đi cả thế giới.
An Tâm Á vẫn chưa biết tôi đã nhớ lại chuyện cũ, lo lắng hỏi tôi có sao không. Tôi lắc đầu, không nói ra, mà hướng ánh mắt về phía xa xa.
Lúc này, sau trận chiến kịch liệt, người sống sót cuối cùng là Vương Hữu Chí. Gương mặt hắn đầy vẻ dữ tợn, tay trái cầm cuốc chim, tay phải cầm ki/ếm dài, gào lên với chúng tôi: "Lên đi! Tôi không sợ hai ngươi! Cứ cùng lên đi! Chắc chắn kẻ sống sót cuối cùng là tôi!"
An Tâm Á khẽ hừ lạnh, nhặt đ/ao lớn dưới đất lên.
Chưa để cô kịp động thủ, tôi đã nhanh chóng đ/á/nh vào sau gáy cô. Lực đ/á/nh của tôi cực mạnh, An Tâm Á chưa kịp phản ứng đã bị tôi đ/á/nh ngất, không kịp thốt lên nửa lời.
Thực ra, dù có nhớ lại hay không, tôi cũng sẽ không để cô mạo hiểm vì tôi.
Vì tôi vốn là một kẻ đáng ch*t từ lâu, nên không nên tiếp tục sống.
Tôi nắm ch/ặt nắm đ/ấm, lao về phía Vương Hữu Chí với tốc độ cực nhanh.
Khoảnh khắc này, tôi không còn là Cao Phi mềm yếu nữa.
Tôi là Cao Phi bất khả chiến bại, tà/n nh/ẫn và lạnh lùng.
Chỉ sau một hồi giao chiến, Vương Hữu Chí đã bị tôi đ/á/nh cho tơi tả. Hắn không ngờ tôi lại mạnh đến thế, sợ đến mức h/ồn bay phách lạc, không ngừng lùi lại, thậm chí còn không biết mình đã lùi tới mép bục.
Không chút chần chừ, con cá m/ập khổng lồ lại lao lên nuốt chửng hắn.
Cuối cùng Thử Thách Tử Thần cũng kết thúc. Trên bục đứng chỉ còn lại tôi và An Tâm Á.
Tôi quay người, nhìn về phía Âu Dương Tu, quát lớn: "Trương Chiếm Dũng, anh không cần giả vờ nữa, hãy ra đây đi. Tôi có thể nói cho anh biết đáp án mà anh muốn biết."
Lời vừa dứt, một người đàn ông bước ra từ phía sau Âu Dương Tu. Tất cả nhân viên nhìn đều cung kính hành lễ với anh ta.
Người đến không ai khác, chính là Trương Chiếm Dũng, kẻ đầu tiên rơi vào miệng cá m/ập.
Anh ta cười hì hì với tôi, mở miệng nói: "Làm sao anh biết?"
Tôi cười lạnh: "Anh là người của tổ chức, lại tự mình tham gia Thử Thách Tử Thần, miệng thì nói không sợ ch*t, lại gian lận liên tiếp hai lần. Lời giải thích duy nhất, chính là trước khi ch*t, anh muốn tìm cảm giác mạnh, nhưng lại không muốn thực sự ch*t trong thử thách. Anh là người đầu tiên nhảy xuống, nhưng tôi lại không nghe thấy tiếng thét đ/au đớn. Thậm chí dưới bể bơi còn không có gợn sóng, ngay cả m/áu cũng rất lâu sau mới nổi lên. Chắc chắn phía dưới có đường thoát hiểm và nhân viên. Đó cũng là lý do anh làm đục bể bơi."
Trương Chiếm Dũng cười ha hả, vỗ tay: "Anh thực sự rất thông minh. Lúc đó anh không chịu nói, nên tôi mới bày mưu để anh tham gia Thử Thách Tử Thân một lần nữa. Giờ thì có thể nói cho tôi biết rồi chứ, rốt cuộc vì sao anh lại sẵn sàng từ bỏ mạng sống hai lần vì cô ta? Đối với anh, cô ta cũng chỉ là một người xa lạ."
Tôi nhìn Trương Chiếm Dũng, nở nụ cười đắc ý: "Lý do rất đơn giản. Tôi giống anh, đều mắc bệ/nh nan y. Chỉ có điều, căn bệ/nh của tôi là bệ/nh nan y không thể ch*t - bệ/nh Alzheimer. Tôi không muốn sống nữa, đơn giản vậy thôi."
Nghe câu trả lời của tôi, Trương Chiếm Dũng sững sờ một lúc, sau đó cười phá lên.
Anh ta nói: "Tôi thực sự không ngờ, chân tướng lại đơn giản đến thế. Anh làm vậy chỉ vì không muốn sống nữa. Đã như vậy, anh biết tiếp theo phải làm gì chứ?"
Tôi gật đầu, nhìn An Tâm Á lần cuối, sau đó không chần chừ nhảy xuống bể bơi.
Không lâu sau, con cá m/ập bơi về phía tôi.
Tôi từ từ nhắm mắt lại, mặc cho cá m/ập x/é x/á/c cơ thể mình. M/áu không ngừng tuôn ra, ý thức của tôi cũng dần mờ đi.
“Vĩnh biệt, thế giới vô tình và tàn khốc này."