Bệ/nh tình đột ngột của bố tôi khiến cơ cấu nội bộ công ty rơi vào trạng thái bấp bênh.
Phe cánh tôi dày công xây dựng bao năm nay, phe cánh của Phó Tiêu Viễn cùng nhóm người thân cận với bố, tất cả đều đang chờ xem tôi hay Phó Tiêu Viễn sẽ là người đứng đầu trong tương lai.
Phó thị là doanh nghiệp gia đình, những người thân cận với bố tôi hầu hết đều là họ hàng và bạn tri kỷ.
Phó Tiêu Viễn đã khóc lóc thảm thiết trong cuộc họp cổ đông, tố cáo chính vì tôi đồng tính nên mới khiến bố tôi phải đột ngột nhập viện.
Những người bạn lâu năm của bố tôi dần nảy sinh chút bất mãn với tôi.
Tôi kịch liệt phủ nhận, nhưng hiệu quả chẳng đáng kể.
Họ bảo: “Nên đẩy nhanh tiến độ hôn sự với tiểu thư nhà họ Kiều, để làm an lòng mọi người.”
Suy nghĩ một lúc, tôi hẹn Kiều Thi ra gặp mặt.
Chúng tôi lớn lên cùng nhau, mối qu/an h/ệ vốn rất tốt.
Nghe xong, cô ấy cười bảo: “Tớ thì không có ý kiến gì, dù sao mấy anh người yêu của tớ cũng chẳng dám làm gì đâu.”
“Bảo bối của cậu chịu được chuyện này sao?”
Nhắc đến Trì Lam, lòng tôi lại nhói đ/au: “Chia tay rồi.”
“Chia tay?” Kiều Thi vô cùng kinh ngạc: “Thế mà cậu ta không làm ầm ĩ cả lên sao?”
Tôi nhớ lại đôi mắt ngân ngấn nước của Trì Lam, vô thức bênh vực: “Không đâu, em ấy rất ngoan.”
“Trên đời này chỉ có cậu nghĩ cậu ta ngoan thôi.”
“Nhưng nếu cậu ta nghe tin chúng ta kết hôn, e rằng vẫn sẽ đến gây sự với cậu đấy.”
Tôi nhìn tách cà phê, cảm thấy rất mệt mỏi: “Tốt nhất đừng như vậy.”
Đối diện với cậu ấy, đối diện với chính cảm xúc của mình, thực sự rất mệt mỏi.