Ngày về, ngã quỵ bên tủ giường vì đ/au dạ dày, viên th/uốc vãi, còn tưởng đi theo ch*t. gọi xe. viện. gắng tiếp.
Tôi đ/au đớn quay trở về. Mắt thâm quầng, người g/ầy đi trông thấy. vẫn lau nhà, nấu ăn, dọn tủ. Ngón tay vụng về, nhưng cử đều mỉ, đang bù đắp một điều gì đó đã mất.
Trong phòng khách, áo thường mặc treo lên thận. thấy ôm nó lòng ban đêm, nhưng khóc. Chỉ lặng lẽ hít lấy cũ còn sót lại, cả hồi ức lồng ng/ực.
Em luôn vậy - khóc thành tiếng, nhưng lặng đều là một tiếng gào.
Trưa hôm đó, khi đang ở góc tường, lật tủ tìm chổi quét bụi, nghe thấy lẩm bẩm: “Chổi ở đâu nhỉ? An Tĩnh…”
Tôi gi/ật mình. Một sau, ngừng lại.
Giọng nói khựng đổi thành: “… thôi, chắc tủ kho.”
Em gọi tên nữa. đã học cách… bỏ qua sự tồn tại tôi.
Tôi vừa vừa cam tâm.
Chiều hôm đó, hoa. Là hoa đinh hương, giống hệt loài trồng cho trên ban nhẹ nhàng chỉnh cành một, đặt sứ men trắng m/ua ở chợ đồ cổ khi đi công tác thành phố Tô Châu. đó nói: “Màu này em.”
Em cười, đáp, quay mặt giấu ánh mắt.
Tôi sau đưa tay chạm lưng em. bàn tay lẽo, qua cả cơ thể mà một dấu vết.
Đêm đến, mở một bộ thương.
Một người ch*t, một người sống. Người gắng tiếp, người ch*t lặng lẽ bên lề ký ức.
Tôi ngồi bên cạnh, cuộn tròn chăn lông trên sofa.
Em khóc.
Tôi chưa thấy khóc thế - nước rơi thành tiếng, giọt đọng nơi mắt, lặng lẽ, chấp.
Tôi đưa tay lau nước cho em. có nước mắt, nhưng có. Mỗi giọt nước đều x/é toạc tim tôi.
Lúc ngủ thiếp bên cạnh sofa, ngước gương mặt khi yên tĩnh. G/ầy nhiều, đôi mệt mỏi, nhưng vẫn là người mà cả mạng mình.
Tôi đành lòng. rời xa em.
Nhưng năm ngày.
Tôi thầm nói bên tai em: “Hạ Duy, tốt quá. Tốt đến mức anh phải vui phải buồn nữa. Anh… thật sự ở lại.”