Chương 37: Câu chuyện thứ tư (20)
Xú Ngư sợ nhất đen, dám quay nhìn, tôi hộ một cái rồi kể tình ấy biết.
tôi mang, bỗng dưng xuất hiện một ? sợ một người bạn chí cốt nữa.
ngoảnh lại, Đằng Minh đang về cửa ở sau lưng, bảo tôi về hướng đó.
Trong đèn tù treo một đang nằm mặt đất.
Nhìn điệu chắc nhỏ, đôi lờ đờ sáng rực chiếc đèn ngắm ba chúng khác vật nuôi nhà khác, u/y hi*p chúng tôi.
Điều đáng chú nhất chính là, chí ít hơn mươi năm, với số này thế giới loài tương đương với người già sắp về chầu trời.
với Ngư:
đâu, một thôi, ngoan ngoãn đấy, há toác miệng chẳng nuốt đâu
Ngư vẫn dám hỏi:
Cậu chắc chắn yêu quái biến hóa thành chứ? Sao cảm sau ớn lạnh nhỉ?
nói:
Có thịt hả?
Nói đoạn tôi đ/ao Anh Sa, thần sắc đầy hung hãn.
Từ sau A ch*t, tâm can tôi thiếu một phận nào bỗng trở nên khát m/áu hung hãn, dùng binh khí lạnh vật sống tiềm ẩn cơ hại.
Ngư vốn kẻ tùy tiện, hiểu tốt x/ấu, tôi thay ta lớn tiếng bày tỏ cảm ơn:
Tốt quá, nghe mấy mạng, một chút, lôi hết ruột ra, c/ắt thành từng đoạn phơi nắng, sau đó x/á/c thành trăm mảnh vứt này tớ, ông nội này chứ, mày còn lão gia này thế nào.
Đằng Minh kéo tôi lại, vội vàng nói:
Tuyệt đối đừng vậy, van xin các anh đấy, đàn ông các anh tà/n nh/ẫn hả? này quả thật đáng thương
Bàn mềm mại của cô ấy khiến cánh đang cầm ch/ặt d/ao của tôi từ đi.
than thở một tiếng rồi nói:
Được lão Vu à, nếu đúng thật u/y hi*p sau muộn. Có lẽ cái sương khác, chứ này giống người đâu
Ngư gật gật đầu, nói:
Thôi tôi nghe theo điều…cậu nhất định nhớ kỹ với đấy? Tớ bị ch*t, lúc đó hy vọng sẽ nhẹ tay.
tôi gợn chút thê lương nói:
Nếu ấy à, tử nhà sung sướng thôi nhỉ, nửa về sau của đừng mong ngủ ngon giấc, chúng ta đừng chuyện này nữa…đi về trước thôi
Cầu đ/á hẹp, tôi lo sau sẽ Ngư, ấy cùng, còn tôi với Đằng Minh theo sau.
Bỗng “Meo, meo” tôi vội ngoảnh nhìn.
Mèo vẫn theo sau chúng thân thiết với thể chúng tôi ôm ấp rồi ve vậy.
định nhấc đ/á cầu nhưng mặt xa của Đằng Minh nỡ, biết đứng ngây người một chỗ.
Cũng chớp mắt, nhảy thoắt đứng cạnh tôi và Đằng Minh Nguyệt, Ngư.
Hình thích ngư phải, tịch liên tục ấy.
Ngư ngày thường trời sợ đất sợ, gan lớn mật việc từ, mà giờ bị một dọa đứng im thin thít, lẩy bẩy.
người nên yên tâm phần nào, cười nói:
Lão Vu à yên tâm đi, này dám cắn người đâu, còn chơi đùa với kìa
Đằng Minh này cái tròn đáng yêu, cúi đưa ve nó.
này Ngư phát đi/ên, trợn ngược long sòng sọc, đ/á một cước thương tiếc, kịp tránh, kêo lên một tiếng thiết, hộc m/áu quằn quại đất vì đ/au.
kịp tiếng thứ hai, ta đ/á tung một cước nữa khiến bị cầu nhưng đang chừng chạm đất bị mấy bàn người thò lấy.
Chúng tôi tất thảy kinh ngạc, sương mịt mùng người sao?
Chỉ làn sương hiện vô số th* th/ể phụ nữ đang ngoạm miệng tranh nhau xâu x/é đều vo/ng h/ồn đói ăn, ăn thứ giây lát xơi đáng thương, xươ/ng chẳng chừa lại.