Có Trăng Quên Đèn

Chương 1

22/05/2024 11:32

Một cô gái xuyên không đã đ/oạt lấy c/ơ th/ể của tôi.

Sau khi người thân và chồng chưa cưới của tôi phát hiện ra, bèn gi/am cô ta lại, h@nh h/ạ cô ta, để mặc người khác l/ă/n/g nh/ụ/c cô ta.

Cô gái xuyên không khóc lóc nói “Đều do lỗi của em, nếu như việc gi/ày v/ò em có thể khiến mọi người thoải mái hơn một chút, thì cứ bắt em làm gì cũng được.”

Dần dần, gia đình tôi không đành lòng, chấp nhận cô ta.

Chồng chưa cưới của tôi nói với cô ta: “Nếu như ngay từ đầu người tôi gặp là em thì tốt biết mấy.”

Tất cả mọi người đều yêu thương cô ta.

Sau đó, tôi xuyên trở về.

Bọn họ bảo tôi trả cô gái xuyên không lại cho bọn họ, tr/ách m/ắng tôi á/c đ/ộ/c.

Tôi quyết định trả lại, bọn họ lại hối h/ận.

Nhưng lần này, tôi sẽ không thể trở về được nữa.

1

Sau khi r/ơi xuống nước.

Tôi trơ mắt nhìn một l/inh h/ồn xa lạ chui vào cơ thể của mình.

Khiến l/inh h/ồn của tôi bị đẩy ra khỏi thể x/á/c.

Kẻ đó trở thành tôi.

Bằng một cách nào đó tôi lại biết tên của cô ta.

Hạ Lê.

Sau khi c/ướ/p mất cơ thể tôi.

Cô ta giả vờ vô tội nói với vào không trung: “Ôn Mạt, mặc dù cô đã ch*t rồi, nhưng nếu tôi đã dùng cơ thể cô, thì tôi chắc chắn sẽ giúp cô yêu thương gia đình cô.”

Nhưng tôi đã ch*t đâu.

Là cô ch/iếm lấy cơ thể tôi thì có.

Không ai nghe thấy lời tôi nói, tôi đành trở thành một v/ong h/ồn vất vưởng bay theo Hạ Lê.

Cố Ảnh Từ là bạn từ thuở nhỏ, và cũng là chồng chưa cưới của tôi.

Anh ôm ch/ặt lấy Hạ Lê, đưa cô ta về nhà.

Mẹ và anh hai vì để động viên tôi nên đã xử lý mấy ả đ/ẩy tôi xuống nước.

Tất cả mọi người đều lo lắng cho tôi.

Nhưng trong lòng tôi vẫn vô cùng trống trải.

Không ai nhìn thấy được l/inh h/ồn tôi đang lơ lửng trên không trung.

Gia đình mà tôi yêu thương, người đàn ông mà tôi thích đều đang quan tâm chăm sóc cho cô ả đã c/ướ/p lấy cơ thể tôi.

Trở về phòng mình, tôi thấy Cố Ảnh Từ đang nhìn Hạ Lê bằng ánh mắt đầy yêu thương trìu mến.

Anh nói: “Hôm nay là tại anh đến muộn, anh xin lỗi, sau này anh sẽ không để kẻ khác b/ắ/t n@t em nữa.”

Trong lòng tôi tràn ngập ch/ua x/ót.

Tôi muốn bảo ảnh đừng tự trách mình, đây không phải là lỗi của anh.

Nhưng tôi chỉ có thể bay lơ lửng ở bên cạnh, ngón tay xuyên qua khuôn mặt anh, không thể chạm vào được.

Tôi chán nản hạ tay xuống.

Nhưng lại nhìn thấy Hạ Lê cười dịu dàng với Cố Ảnh Từ: “Anh đừng sợ, em không sao mà.”

“Hơn nữa anh sợ nước như thế, cho dù anh có đến sớm hơn thì em cũng không dám để anh xuống nước, em không muốn anh gặp chút ng/uy h/iểm nào cả.”

Cô ta dịu dàng xoa xoa đầu của Cố Ảnh Từ.

Cố Ảnh Từ lại càng đ/a/u lòng hơn, mắt anh nhìn chằm chằm Hạ Lê.

Bầu không khí giữa hai người dần nóng lên, trở nên cực kỳ ám muội.

Cố Ảnh Từ vuốt ve vành tai của Hạ Lê, từ từ tiến lại gần môi cô ta…

nhẹ nhàng hôn…

Đây đều là những hành động nhỏ bình thường anh vẫn làm với tôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, Hạ Lệ đảo khách thành chủ, ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu tiến vào một cách mãnh liệt.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ chủ động như thế.

Bọn họ ôm hôn nhau say đắm.

Trái tim tôi đ/au đ/ớn từng hồi.

Lúc này, tôi cảm giác như mình mới vừa rơi xuống hầm băng vậy.

Cố Ảnh Từ rất sợ nước, có liên quan đến một chuyện khi còn nhỏ.

Năm năm tuổi, Cố Ảnh Từ đang chơi ở bên ngoài không cẩn thận r/ơi xuống sông.

Suýt chút nữa anh đã bị ch*t đ/uối, là tôi phát hiện ra anh ấy, nhanh chóng nh/ảy xuống ôm lấy anh, c/ứu anh vào bờ.

Từ đó trở đi, anh ấy đối xử rất tốt với tôi.

Nhưng cũng bắt đầu có chứng sợ nước, ngay đến cả lúc tắm cũng vẫn sẽ á/m ả/nh.

Tôi với anh là bạn nối khố, là thanh mai trúc mã của nhau, chuyện này cũng chỉ có hai chúng tôi biết.

Cố Ảnh Từ từng nói, anh sẽ không để lộ ra bất cứ điểm yếu nào của mình cho người bên ngoài.

Chỉ có tôi.

Rõ ràng chỉ có tôi biết chuyện Cố Ảnh Từ sợ nước.

Sao Hạ Lê lại biết!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
2 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm