10
Tôi rùng mình, cắn ch/ặt dưới dám nói.
Giây tiếp theo, cười lạnh và bế lên.
Nỗi bị mất lượng khiến ôm ch/ặt ấy:
"Ca? Anh thả xuống không?"
Bùi dường như nghe cho đến khi bế lên rồi thì lại khiến ngã xuống giữa giường.
Tôi gắng đứng dậy nhưng mạnh lật người lại.
Đầu gối của ấy kẹp ch/ặt đùi tôi, khiến cử động chút nào, ấy ngày càng nên quá giới hạn, to giữ ch/ặt 2 cổ định một chỗ.
Hơi thở nóng rực vén tóc dài quanh tai tôi: “Bảo bối, biết hết rồi.”
"Đừng nghĩ tới chạy trốn."
Tôi thực sự hãi: “Anh Lâm, xin lỗi, ý đâu.”
Tôi gắng khỏi xích của ấy nhưng tất cả những gì nhận chỉ một tiếng “tách” nặng nề.
Cái cảm giác lạnh chạm mắt cá chân khiến rùng mình.
Tôi quay người lại xuống, sợi dây xích thò ra từ giường đã hoàn toàn trói ch/ặt tôi, khóa ch/ặt trong tấc vuông này.
Bùi nh/ốt lại.
Anh ấy bị đi/ên à?
Hơi thở của nên nhanh hơn.
Chẳng lẽ vì bức thư này mà ấy muốn ph/ạt như Vương Giai sao?
Tình bao năm qua của chúng so sánh với yêu giữa nam nữ đã trời định yêu sao? Vậy tại sao trước đây lại tôi? Cho hy rồi lại khiến thất vọng?
Tôi vùng vẫy một tuyệt vọng, nhưng sự khác biệt về hình quá và phải thủ của Lâm.
Cuối cùng, chỉ buông tha mình, m/ắng ấy: “Chỉ vì gửi thư cho Vương Giai khiến hai người nên muốn làm như với sao?”
"Em biết sai rồi, xin lỗi và bù đắp, ngừng làm như với không?"
Tôi ấy nhưng nhận bất kỳ phản hồi nào, nhưng lực kiềm chế dần bớt.
Tôi nhịn ngẩng đầu Lâm, mở, vẻ mặt đầy kinh ngạc.