"Trình Hạc, bao gặp mà vẫn còn luyến trần này."
Ông già áo choàng đỏ thấy mắt thoáng vẻ kinh Hắn cười gằn: "Vạn Q/uỷ thuật chưa thành, há cam tâm đi?"
Bà khịt mũi lùng: "Năm xưa th/ủ đo/ạn hèn hạ bị người đời kh/inh bỉ. Bao nhiêu qua rồi vẫn chứng nào nấy, hôm còn dám đến làm thương tổn hậu bối!"
Trình Hạc nhắc chuyện cũ, mặt mày xám xịt. Hắn siết cổ mẹ gằn giọng: "Thôi lảm nhảm! Hôm đến đây vì Hồng Linh Ngọc. Dù có trùng sinh có bản thể cũng chẳng nổi ta, huống chỉ còn một linh tan tác!"
Bà vậy liền cầm lấy cành lơ lửng giữa trung, ngón tay vẽ hình hoa lan. Mấy tấm vàng từ tay bay ra, lao thẳng phía Hạc.
Những tấm giữa trung sáng sắc lẹm. Hạc thấy dám kh/inh mẹ nhảy lùi. Ánh sáng xanh từ tay hắn ch/ém ra x/é toang khí, những trên bị đ/á/nh rơi tứ tán.
Tôi vội mẹ dậy góc. ơi, mẹ có sao không?" Nhìn khuôn mặt tái mét bà, như đêm mẹ bị đ/á lở vùi lấp nào.
"Khụ... khụ..." Mẹ thở gấp, tỉnh Thấy hoảng hốt, bà xoa tay tôi: "Con gái ngốc, sợ chứ? Quên rồi à, mẹ đã ch*t một lần rồi."
Mẹ đứng dậy ra sân. và Hạc đã đ/á/nh nhau từ ra ngoài sân. Tám tấm vàng ch/ặt lấy rắn nhỏ, nhe nanh đớp hắn.
Q/uỷ tu sợ nhất ánh sáng. Hạc lơ lửng giữa trung, nghiến răng ken két. Hắn gọi Liên lấy chớp, rút từ áo ra một đầu lâu nhỏ bằng bàn tay.
Trình Hạc bẩm chú, khí xung rung khí đen ngòm tụ đầy sân, tiếng gào thét q/uỷ dữ vang vọng đêm đen.
"Hôm nay, để các thử Q/uỷ U Minh lão phu!"
Vô số bóng từ trồi lên. Mặt tái đi, vội phóng ra luồng khí vàng che cho hai mẹ chúng tôi.
Bóng càng lúc càng nhiều. bóng r/un r/ẩy yếu ớt. Hai mẹ đỏ hoe mắt.
Đúng lúc đó, Hạc đột nhiên lao phía chúng vội bay tới c/ứu. Hạc xoay người, lén đ/âm một nhát ng/ực Ngoại.