Tôi dụi hỏi Ngôn: "Anh thấy vào đó không?"

Giang Ngôn bước cùng cúi đầu nhòm vào bể nước. Hai cái đầu vào nhau, trăng như nước xuống từ phía trên, rọi lên thành bể.

Chúng chợt phát hiện đáy bể hoá ra một cái hố trống, giống hệt miệng phía dưới tối om không đo được độ sâu.

Tôi và Ngôn nhìn nhau.

"Xuống xem đi."

Tôi chống tay lên thành bể định xuống, Ngôn nắm tay tôi.

Hắn nhìn vẻ mặt túc, đôi mắt đen láy, sống mũi cao hơi phản trăng, toát lên vẻ lạnh lùng khó tả.

Chà, gã ngốc này, lúc không nói trông khá đẹp trai đấy.

"Nguy hiểm. Tôi xuống trước."

Giang Ngôn chống một tay, thả người xuống hố động tác nhanh nhẹn.

Ha ha, quả như đoán.

Biết nịnh nọt cũng làm chất đã định, sư phụ mà ngươi không được.

Tôi lắc đầu tiếc nuối, theo sau xuống.

Một lát sau, rơi vào vòng tay áp, Ngôn dang tay đỡ tôi.

Lúc này nhận ra miệng hố không sâu lắm, khoảng hai mét rưỡi, thấp hơn trần nhà bình thường. Tôi xung quanh bóng tối dày đặc, giơ tay không thấy Tôi khẽ hai tiếng, không nghe thấy tiếng Lưu lại.

Chỉ tiếng vọng của dội đi dội không ngầm:

"Lưu Hùng... Hùng..."

Nghe rờn rợn như tiếng nữ q/uỷ.

Sâu đường hầm, Lưu chống tay vào tường, bước về phía sáng đó, tai vang lên tiếng nhẹ:

"Lưu Hùng..."

Thanh âm mảnh khảnh tựa tiếng mèo kêu, như q/uỷ khóc tróc h/ồn.

Lưu sợ ngã phịch xuống dùng hết sức tay bịt không dám khóc thành tiếng. từng nghe truyền á/c q/uỷ khi đòi sẽ tên nếu lời h/ồn sẽ bị bắt đi.

Hai chân mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất cho khi tiếng biến dám bám tường lần đi từng bước.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm