Kỳ thi Đại học kết thúc cũng là lúc những buổi học thêm chấm dứt.
Tôi bận ôn thi cuối kỳ nên chẳng gặp Bùi Ngọc lần nào.
Khi hắn nhắn tin bảo làm bài khá tốt, lòng tôi như trút được hòn đ/á nặng.
Giờ tôi có thể yên tâm rút khỏi cuộc sống của hắn rồi.
Nghĩ vậy nhưng mà lòng tôi lại dâng lên nỗi chua xót khó tả.
Hình như... vẫn còn chút lưu luyến.
Tôi và Lâm Bá Ninh đã đăng ký cùng nhau chương trình giao lưu hè của Đại học Columbia.
Chúng tôi định du lịch vài ngày trước khi khoá học bắt đầu, đặt vé máy bay đúng ngày thi môn cuối.
Trùng hợp thay, đó cũng là ngày công bố điểm thi Đại học.
Khi dì Bùi gọi điện, tôi đang ở phòng chờ sân bay.
“Chiêu Húc, dì cảm ơn cháu nhiều lắm! Dì không dám mơ Bùi Ngọc lại đạt điểm cao thế này!”
“Lát nữa dì sẽ chuyển khoản tiền học phí. Sau này có khó khăn gì cứ tìm dì, dì hứa sẽ giúp đỡ cháu hết mức.”
Có lẽ vì quá xúc động mà dì Bùi quên nói cho tôi biết cụ thể điểm số của Bùi Ngọc.
Tôi định nhắn tin hỏi hắn, nhưng khi mở hội thoại ra lại băn khoăn không biết nên viết gì.
Thôi cũng chẳng quan trọng nữa.
Đường đời chúng tôi đã hết giao nhau, từ nay Bùi Ngọc sẽ theo đuổi mục tiêu riêng đón nhận những điều tốt đẹp, còn tôi cũng phải nỗ lực cho tương lai của mình.
Cuối cùng tôi chỉ gửi hai chữ: “Chúc mừng.”
Trước khi máy bay cất cánh, tôi tắt điện thoại.
Lúc quá cảnh ở Hong Kong, tôi nhận được thông báo chuyển khoản thành công.
Nhìn dãy số 0 dài ngoằng trong tài khoản, tôi suýt ngất đi vì sung sướng.
Định chụp màn hình khoe với Bùi Ngọc ngay.
Mở hội thoại, tin nhắn cuối cùng vẫn dừng ở hai chữ “Chúc mừng” tôi gửi bốn tiếng trước.
Ngọn lửa vui sướng trong tôi bỗng vụt tắt.
Thôi vậy, niềm vui của kẻ nghèo...
Cậu ấm nhà giàu sao hiểu nổi.