Thu Hồng quá lợi hại, vết thương trên vai khiến ta đ/au thấu xươ/ng.
Cuối cùng không chống đỡ nổi, ta hôn mê ngã xuống.
Trong khoảnh khắc nhắm mắt, ta thấy Ngọc Thành Trần đỡ lấy thân thể đổ gục của ta.
Môi ta cong lên thành nụ cười châm chọc: Hắn vì đồ đệ yêu dấu, ắt sẽ x/é x/á/c ta thành ngàn mảnh chăng?
Tỉnh lại trong mùi th/uốc nồng nặc, ta nhìn nơi chốn quen thuộc mà khẽ nhíu mày.
Đây không phải Tuyền Lao ở Hy Di cảnh, mà là... Mật thất sau núi Thanh Khê?
Những nét khắc hình người trên vách đ/á phai mờ theo năm tháng, chính tay ta đã khắc trong lần đầu cầm ki/ếm năm 14 tuổi.
Không giam ta ở Tuyền Lao, chẳng lẽ Ngọc Thành Trần muốn tự tay xử lý ta?
Mùi thảo dược ngọt ngào lại dâng lên khiến ta bức bối.
Giơ tay định bịt mũi, mới hay tay chân đã bị xích lại bằng kim liên.
Y phục cũng được thay, chỉ còn lớp áo lót mỏng manh.
Vùng vẫy khỏi dây xích, ta kinh hãi phát hiện linh lực đang cạn kiệt.
Rốt cuộc Ngọc Thành Trần toan tính điều gì?
Ch/ặt ta thành từng khúc hay tr/a t/ấn ta đến ch*t?
Chân tay dần mềm nhũn, cuối cùng chẳng thể nhấc nổi cánh tay, ta chỉ biết dựa người vào giường.
Khi thần trí mơ hồ, cửa mở ra.
Tiếng bước chân khoan th/ai tiến lại gần.
Ta thở hổ/n h/ển, ngước đôi mắt nặng trĩu nhìn kẻ vừa tới.
Gương mặt anh tuấn mà ta quá đỗi quen thuộc vẫn lạnh lùng như xưa.
Ta yếu ớt khiêu khích: “Quỳnh Cư, đến b/áo th/ù cho đồ đệ yêu quý à?”
Ngọc Thành Trần phất tay, màn che buông xuống vây kín không gian.
Bàn tay rộng lớn đặt lên đỉnh đầu ta, xoa nhẹ như nâng niu bảo vật.
Lòng dâng lên nỗi tủi hờn, ta nghiến răng quay mặt, cố kìm nén nước mắt, lạnh giọng nói: “Ta đã nằm trong tay ngươi rồi, còn giả vờ làm gì nữa? Muốn ch/ém muốn gi*t thế nào tùy ý ngươi.”
Hắn thở dài, vòng tay ôm lấy eo kéo ta vào lòng.
Tiếng xích loảng xoảng vang lên.
Nụ hôn nhẹ đáp xuống trán.
Đầu óc ta như n/ổ tung.
Hắn đi/ên rồi, hay ta hóa dại?
Kinh ngạc ngẩng đầu, còn chưa kịp mở miệng, bàn tay hắn đã che mắt ta.
Cảm giác mềm mại và mát lạnh truyền đến môi.
Ta hoàn toàn choáng váng.
Ngọc Thành Trần khẽ thở ra: “Miên Nhi, là sư tôn sai. Để ngươi chịu ủy khuất rồi.”
Hành động của hắn khiến ta ngẩn ngơ hồi lâu.
“Ngọc Thành Trần, ngươi đi/ên rồi sao?” Ta giãy giụa trong vòng tay hắn, khẽ hỏi.
Hay Chu Doanh gặp nạn khiến hắn thần trí đi/ên lo/ạn?
Nhưng hắn ta chỉ bị phế kim đan, đâu đến nỗi...
Vòng tay siết ch/ặt, hắn hỏi: “Còn đ/au không?”
Lời quan tâm khiến lòng ta chua xót.
Nhưng mùi thảo dược ngọt ngào lại xộc vào mũi, sự tỉnh táo bỗng trở về.
Ta gằn giọng: “Sư tôn không cần vì Chu Doanh mà b/án rẻ thanh danh. Ta đâu làm gì hắn ta. Chu Doanh căn cơ bất ổn, tạm thời hôn mê là chuyện bình thường.”
Ánh mắt hắn tối sầm.
Tim ta đ/au thắt nhưng vẫn trơ lì nhìn thẳng.
Đang muốn nói thêm, bụng dưới bỗng dâng lên cơn ngứa ran.
Ngước lên, ta kinh ngạc thấy vành tai Ngọc Thành Trần ửng hồng.
Phẫn nộ bùng lên, đây là Miên Cốt Hương?
Thứ dược d/âm lo/ạn vô hại nhưng không thể dùng linh lực áp chế nổi.
Ngọc Thành Trần dám dùng đ/ộc tình với ta?
Thật là... Thật là đi/ên rồ!