Đừng Nhặt Lì Xì Đó!

Chương 6

12/08/2025 11:38

Anh ta nói...... là Chu Á Á.

Tôi theo đám đông chạy lên lầu, nhìn qua khoảng hở giữa người và thấy x/á/c của Chu Á Á.

Cô ấy nằm sấp giữa phòng khách, bất động, đầu hơi nghiêng, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhưng bàn tay lại giơ cao chiếc điện thoại một cách kỳ quái.

Phía sau, một người đàn ông trung niên nói:

"Khu chúng ta sao lại thế này chứ, mới một ngày mà đã ch*t hai người rồi!"

"Đúng vậy!"

Bảo vệ bối rối đáp, "Hai tiếng trước còn bình thường mà."

"Gọi cảnh sát chưa, mau gọi cảnh sát đến đi!"

Bảo vệ: "Gọi rồi, mọi người đừng vào phá hỏng hiện trường."

Bảo vệ nói người đầu tiên phát hiện x/á/c là ông lão ở căn 6-1.

Ông lão có thói quen dậy sớm đi dạo, vừa mở cửa đã thấy cửa căn 6-4 hé mở.

Ban đầu ông cứ nghĩ Chu Á Á quên đóng cửa, tiến lên gõ cửa nhắc nhở thì trông thấy x/á/c cô ấy.

Ông lão vội vã chạy xuống lầu, giờ vẫn chưa hết h/oảng s/ợ, đã vào viện rồi.

Có người thắc mắc:

"Không có m/áu hay gì, sao ông cụ biết là x/á/c ch*t?"

Bảo vệ đáp:

"Ông ấy vào xem rồi, người đã tắt thở, lại còn ch*t không nhắm mắt nữa."

Lưng tôi lạnh toát.

Mấy tiếng trước, Chu Á Á vẫn còn sống động trước mặt tôi, sao giờ đã ch*t rồi?

Liệu có liên quan đến lì xì không?

Tôi rời khỏi đám đông, bước chậm chạp về nhà.

Tôi ngồi trên ghế sofa, hít thở sâu mấy lần mà vẫn chưa định thần lại được.

Chiếc điện thoại trên bàn nhấp nháy ánh sáng xanh báo hiệu.

Tôi cầm lên, mở ra, ngay lập tức mắt tôi giãn ra vì kinh ngạc.

Trong WeChat hiển thị một tin nhắn thoại chưa đọc, đó là của Chu Á Á.

Tôi chằm chằm nhìn tin nhắn thoại đó, chú ý đến thời gian trên đó: sáu giờ rưỡi.

Đây hẳn là cô ấy gửi trước khi ch*t?

Tôi đưa ngón tay r/un r/ẩy chạm vào, giọng

Chu Á Á đầy h/oảng s/ợ vang lên:

"Cô ấy... cô ấy đến rồi... đừng... đừng nhận lì xì..."

Chỉ vài từ ngắn ngủi, giọng nói đột ngột dừng lại, như bị ai đó bóp nghẹt.

Tôi không kiềm chế được cơn run, cho đến khi tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.

"Tiểu Dư có nhà không? Đồng chí cảnh sát muốn hỏi chút tình hình."

Giọng bảo vệ cất lên.

Tôi mở cửa, đi thẳng vào vấn đề:

"Các anh hỏi về tin nhắn thoại của Chu Á Á phải không?"

Tôi kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.

Họ ghi chép lời khai xong, để lại liên lạc cho tôi, dặn tôi đừng rời thành phố những ngày tới vì có thể bị triệu tập bất cứ lúc nào.

Sau này, từ nhóm cư dân, tôi biết được khu này có nhiều người từng tiếp xúc với họ, bao gồm cả những người nhận lì xì, đều bị thẩm vấn.

Có người x/á/c nhận, La Tố Phân quả thật có vấn đề về th/ần ki/nh, cô ấy thường tự nói một mình trong thang máy, thi thoảng trợn mắt ch/ửi bậy, ở siêu thị còn không trả tiền, cố tình lấy đồ rồi bước ra.

Dù mới chuyển đến không lâu, nhưng nhiều người nhắc đến cô đều có ấn tượng.

Trừ tôi.

Tôi ngày nào cũng đi sớm về khuya, gần như chẳng gặp được ai cả.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi Dựa Vào Đọc Ánh Mắt Để Livestream Tìm Người

Chương 17
Tôi livestream tìm người. Một bạn gái khóc lóc cầu xin tôi giúp đỡ, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: "Dưới sàn nhà góc cầu thang tầng hai, cô tự tay niêm phong anh ta, quên rồi sao?" Kết quả là tôi bị vô số khán giả mắng chửi thậm tệ. Ngày hôm sau, cảnh sát dựa theo manh mối tôi cung cấp, đã tìm thấy thi thể bạn trai của cô ta, cô ta cũng bị bắt. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, tài khoản của tôi ngập trong tin nhắn. Toàn bộ đều là nhờ tìm người, và những lời sùng bái tôi. Trong đó, có một bức ảnh thu hút sự chú ý của tôi. "Xin hãy giúp tôi tìm người với, con gái tôi đã mất tích ba ngày rồi! Cầu xin sư phụ, tìm được con bé, tôi chắc chắn sẽ có hậu tạ lớn!" Kèm theo là ảnh một bé gái hai ba tuổi mặt tròn đáng yêu, buộc hai bím tóc nhỏ, trông rất thanh tú. Nhưng nhìn kỹ, trên mặt con bé phủ một lớp tử khí. "Con gái cô, chưa bao giờ rời khỏi nhà."
143
9 Diễn Chương 24
12 Mầm Ác Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hợp hoan mật

Chương 6
Năm đến tuổi cập kê bàn chuyện thông gia, mẹ cho tôi uống hợp hoan mật - một phương thuốc bí truyền. Bà nói sau này phu quân nhất định sẽ yêu tôi điên đảo. Nhưng đến năm mười tám tuổi, phụ thân phạm tội bị giáng chức, họ Bùi liền muốn hủy hôn. Tôi quay lưng cưới Tiêu Hàn Sinh - võ tướng thô lỗ từng chịu ơn cha tôi. Đêm động phòng, nam nhân lạnh lùng tuyên bố: "Ta biết tiểu thư kết hôn với ta chỉ vì bất đắc dĩ. Ta... sẽ không đụng chạm đến nàng!" Tim tôi giá lạnh, đang lúc bối rối thì những dòng bình luận lấp lánh hiện ra: [Chà! Nam chính đúng là ngốc, khát khao bao năm cuối cùng thành sự thật lại không dám động tay] [Nữ phụ thân mềm da thịt, mỹ nhân hiếm có, chỉ có nam chính thô lỗ này mới 'tiêu hóa' nổi] [Nữ phụ không biết của quý, dù sau này thanh mai trúc mã cưới nàng về, vì không tương xứng chuyện phòng the cuối cùng cũng xa cách, đổi lòng] [Thế càng hay, để nam chính giữ trinh tiết gặp được nữ chính yêu thương, cho nữ phụ hối hận!] Nghe theo bình luận, tôi run rẩy cởi giải y đai: "Phu quân... xin người thương thiếp!" Nến hồng cháy suốt đêm, sáng dậy tôi mềm nhũn không sao ngồi dậy nổi. Rốt cuộc là ai không chịu nổi ai đây?
Cổ trang
Ngôn Tình
1.33 K