Có điều dù sao cường giả Thần Th/ai Cảnh, thời điểm ba lập tức phát giác, tung nói:
- thiếu, muốn rời đi?
- nhiệm vụ hoàn đương rồi.
Lăng quơ bình th/uốc, vẻ hài lòng.
- Cho phép lão phu tiễn thiếu!
Phó dùng ngữ khí cung kính nói. đã hoàn toàn trình độ đạo chinh phục.
Lăng cười muốn liền để a.
Bọn họ xuống vừa cầu thang, liền thấy hạ tiến lên nói:
- Các chủ đại nhân, cầu kiến.
- Ồ?
Phó sửng sốt chút.
- phu đang muốn xuống, để ý đến.
- Vâng.
Hạ kia đầu. Lúc nhìn thấy và Th/ai, thầm lưỡi. vì trước dẫn đường, điều cho kinh ngạc thôi.
Phó a, trong mấy địa cao Vũ Quốc!
Ba đại sảnh, chỉ thấy đang đôi nam nữ trẻ tuổi nơi đó, hình đều thẳng tắp, vẻ kiên nhẫn.
Đôi trai gái đại đều khoảng hai mươi sáu, nam hình cao lớn, mái dày cộp, hai lấp lánh hữu thần, tràn ngập xuyên thấu, phảng phất ai nhìn nhìn nội tâm.
Nữ đầy mê người, ng/ực rất lớn, mặt cười như hoa, da như ngọc, mái đỏ như loại mê hoặc khác.
Nam chính Vân, nhưng cô gái kia ai?
Lăng hơi kinh ngạc, bởi vì cô gái Dũng Tuyền Cảnh.
Đặt địa phương nhỏ như Vũ Quốc, Dũng Tuyền Cảnh dưới ba mươi tuổi, quả thật chút kinh người, tuyệt thể xếp vào thiên tài.
- Các chủ đại nhân!
Tam ôm quyền hành vãn bối, đừng tại chỉ tử, dù ngày sau kế thừa đại thống, khách khí Thắng.
- Th/ai bái kiến huynh!
Thích Th/ai phúc thân, thi tử.
- Hừm, trước chỗ này, lão phu khách đã.
Phó gật tử.
Quý khách?
Ánh nhìn Hàn. vì sau Thắng, chỉ ba người, Th/ai gái Đại Vương, đáng để xử như vậy, Hổ Nữu thì quá nhỏ.
Thiếu niên này... Có lai lịch thể cho xưng mình cổng?
Kỳ quái, rõ ràng nắm giữ báo Hoàng Đô, sao năng đột nhô bò như vậy?
- Xin Các chủ đại cứ nhiên!
Hắn nói.
Phó ân mời thường đây lúc xoay người, vẻ hơi gấp, bởi vì gấp nghiên c/ứu Tứ Tượng Ấn.
Lăng và Th/ai sóng vai đi, Hổ Nữu phấn vẫy tay nhỏ, nói:
- Thịt! Thịt! Thịt!
- Vị huynh đài dừng bước!
Chỉ thấy đuổi theo.
Lăng dừng bước lại, nhìn nói:
- Có sao?
Không tìm sao, sao đột chạy ra? Đáp án rất giản, đột xuất cả cung tiễn, tử, đương thức lập tức.
Phải biết Vũ Hoàng nay tổng cộng mười bảy trai, cách cạnh tranh ngôi đế ít người, hiền tài, đương lòng giao, vì tương lai cư/ớp đoạt ngôi đế tích lực.
- Tiểu Vân, hỏi tôn tính đại danh huynh đài?
Tam rất khách khí.
Lăng khẽ mỉm cười nói:
- Hàn.
- còn quan trọng, tại tiện chuyện, kính huynh lấy, tưởng trong Hoàng Đô, đại đa số nhìn nể mặt.
Tam vật, huy hình hoa la lan.
- ơn.
Lăng khách khí, thu huy kia.
- xử lý xong vặt, tìm huynh tâm sự.
Tam chắp tay mang theo tên mỹ nữ kia vã rời đi.
Lăng nhìn huy chương, thu vào trong túi.
- đây chính tử, cầm này, Hoàng Đô ăn cơm trọ trả tiền, phí dụng đều bao.
Thích Th/ai tràn đầy hâm m/ộ nói.
Lăng hơi run, sau đó đột cất tiếng cười to.
Thích Th/ai cảm thấy kỳ quái, truy hỏi.
- Ta nghĩ, định hối h/ận.
Lăng nói.
- Tại sao?
- vì nơi kẻ tham ăn chính!
Lăng xoa xoa Hổ Nữu.
Thích Th/ai vẫn rõ, nha thôi, như ăn từ đến tối, thể ăn bao nhiêu?
- giới thật sự tốt a!
Lăng cảm nói.
Ba tửu lâu ăn cơm, sau khi thấy khẩu khủng bố Hổ Nữu, Th/ai lo lắng tộc huynh Vân thật năng Hổ Nữu ăn nghèo.
...
Hổ Dương Học nơi Lạc.
- khốn! khốn! khốn!
Vi như đi/ên lui, trong che kín tơ vẻ kỳ kỉnh. lại, Lạc:
- Ngươi hay không? Ngươi hay không? Ngô khai trừ Viện!
Khóe miệng Lạc gi/ật mấy lần, đã gi/ận hắn. thầm đếm, ba mươi bảy hay ba mươi đó? Trước còn đáp theo hồi, an ủi hồi, tại tâm đã hoàn toàn giống.
Không Ngô trọng, chỉ sư Hoàng hạ phẩm, thể khiến nể tình.
- Liền bởi vì thằng trời đ/á/nh kia!
Trong muốn phun lửa.
Hắn đã phong quang vô hạn, vầng thiên tài như hậu đại tộc Hoàng thất thấy hắn, rất khách khí, nhưng tại giống như từ trên trời rơi xuống, tiền đồ ảm đạm.
Người Ngô sư dám thu đồ đệ?
Mà đạo trọng thừa nhất, dựa vào năng người, sao năng học gì?
Nói cách khác, triệt để xong đời.
Phong Lạc nhìn trong mắt, khóe miệng cười gằn, nói:
- thiếu, ngược lại chủ ý, thể tà/n sửa trị kia.
Hắn đ/á/nh rơi ít răng, lúc hở, nghe kỹ thể nghe đang gì.
- Hả, biện pháp gì?
Vi lập tức xoay lại. Hiện tại như mất cả, biến kỳ đi/ên cuồ/ng, chỉ thể trả th/ù nguyện ý làm.
- Ầy, chính này!
Phong Lạc lấy huy chương, hình dạng hoa la lan.
- Đây gì?
Vi ngẩn ra.
- Đây tử.
Phong Lạc cười rất hiểm.
- Đây cho ca ca ta, nếu như huy mất rồi, nhưng tìm chỗ học xử trí như phản ứng sao?
Ánh lên, hiểu được: oan họa!
---------------