Mặc dù cậu vậy vẫn thể an được.
Tâm trạng vô lo của dừng khi những dân đến đón tiếp chúng tôi.
Dẫn đầu là Phương.
Tuổi tác bảy mươi, râu bạc trắng.
Mặt nếp nhăn mỉm tiến lên.
Một nhóm dân ào lên tức, đưa nước, hỏi thăm, xách túi.
Sự đối thế khiến kịp nghi lắm.
Có chút khó ứng bởi vì quá nhiệt tình.
Người nhiệt vậy thực sự khiến thể liên tới lời miêu tả miệng của Dương.
Xem cậu lừa là sự thật.
Tôi nhịn được mà lườm cậu ấy.
Trưởng Phương tự mình nhận lấy khi cầm túi lại.
"Không mang theo máy ảnh sao?"
Tôi Dương bốn mắt nhau.
Vương Dương: "Vâng, lúc chúng cháu qua cầu treo do cô ấy nhát gan rơi xuống dưới nên để máy ảnh ạ."
Vẻ mặt Phương đờ đẫn vẫn giữ nụ trước đó.
Tôi vội vàng cư/ớp lời: "Yên ạ, chụp ảnh thể đạt được hiệu quả truyền thông."
Vẻ mặt của Phương đột nhiên giãn hơn, liếc tấm thẻ phóng viên ng/ực rồi mỉm dẫn đường.
Buổi biệt chuẩn bị bữa tiệc để chiêu chúng tôi.
Khi nước dùng cuối được lên, đẩy thau đến trước mặt tôi.
"Mau thử xem sao."
Nước dùng trông quá ngon ánh mắt khi phát sáng.
Đứa trẻ bàn bên cạnh về phía tôi.
Trong lòng đột nhiên hơi khó chịu.
Những thịt quen của chúng chính là tốt nhất mà dành cho những vị khách của mình.
Tôi múc muỗng, dân đều chăm chú nhìn.
Tất cả đều ánh mắt đong mong đợi.
Tôi gật đầu: ngon lắm ạ."
Dân vẻ tức.
Trưởng vỗ lưng tôi: "Ngon thì tốt, hai từ thành phố đến ăn sẽ quen."
"Sao thể được múc thêm muỗng nữa.
"Vậy cô ăn ăn nước dùng thịt nữa."
Trưởng vẫn luôn nhiệt tiếp lời dân kỳ nhiệt.
Tôi từng sự ngộ nhiệt khi bị cả nhóm vây quanh hỏi thăm này.
Nhưng bản thân muốn khiến vọng nên trả lời từng một.
Thế biết vì sao vẫn cứ mùi vị thịt hơi kỳ lạ.
Không giống thịt lợn, giống thịt gà, thịt vịt hay thịt bò gì cả.
Mùi vị hề giống các thịt mà từng ăn.
Tôi vốn muốn hỏi nhiệt vậy ngại mở lời.
Khi bữa tiệc tan thì giờ tối.
Tôi đến chỗ mà sắp xếp cho chúng tôi.
Tốt hơn chút so tượng của dù căn phòng phải ít là điện.
Còn chỗ Dương cách chỗ xa.
Trưởng phòng nhiều nên phải chia ra, thể để thiệt thôi.
Khi quay số dân vẫn sống những nhà bằng bùn, khó chịu.
“Không sao làng.” Vừa hay là muốn cậu ấy.
Ban chỉnh thông tin cơ bản về chút.
Sau khi chỉnh xong, lúc đang định tắt ngủ thì nghe sân tiếng động.
Tiếng động rất nhỏ, giống tiếng chân.
Đang tiến gần.
Tôi bắt đầu căng thẳng tức, vội vàng tắt đi.
Cầm ch/ặt cốc, đằng sau.
Tiếng chân vẫn tiến gần, vọt khỏi cổ họng.
Bên tiếng gió thổi lá cây tiếng chân vẫn rõ ràng cũ.
Cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tôi nhắm mắt đ/á/nh phía trước.