Vừa nhìn thấy Khả Khả, Tú đã người đối diện.
Không, ngay từ nghe bói cầu tìm gái, đã nên điều bất ổn rồi.
Nhưng không vạch trần.
Có lẽ cũng muốn dạy chồng mình học.
Nhưng không ngờ lại hại ch*t trai mình.
Chung Dương ch*t rồi, người em duy chung dòng m/áu với trên này, đã đi.
Tất chúng ta đều là hung thủ.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Hoàng Tú bắt sửa sang quần áo Dương, lau vết m/áu.
Vừa dọn dẹp, vừa lẩm bẩm: "Dương Dương không giống bố nó, là trẻ tốt lắm."
"Vì chuyện con, bao năm nay nó mang bệ/nh trong người, chưa đêm ngon giấc, nó trầm cảm gì đó,"
"Người nhà chúng ta đâu có hiểu thứ này, tưởng nó chỉ cô đơn quá thôi..."
"Hồi trước nó than mình bệ/nh, ngày nào cũng thấy khổ sở. Có lần nếu bỏ lại, định phải biết tự chăm sóc bản thân, nghe mà tim đ/au như c/ắt, sao lại có trẻ ngốc nghếch đến chứ."
"Về Duyệt theo đuổi nó. Cô bé tuy hơi đảnh tiểu thư nhưng tấm lòng chân thành. Mẹ tưởng có bạn gái rồi nó sẽ khá lên, ai ngờ không chống đỡ nổi."
"Mẹ thà nó giống khốn Bảo Điền còn hơn, ít sống đỡ khổ..."
Khóc than xong, Tú lại bắt hồi tưởng quá khứ.
Bà kể vanh vách từng chi tiết về những việc Dương đã làm rời đi.
"Sau mất tích, ngày nào nó cũng nhớ thương con. Cục dành dụm từ tết thiếu nhi giữ cuối chảy ra."
"Lớn lên nó còn để dành riêng tiền làm hồi môn. mong mỏi được tìm thấy con, chờ đợi ngày trở về nhà..."