Hai Công Va Nhau Ắt Có Thụ

Chương 26

02/08/2025 19:45

Cứ như vậy, nửa tháng trôi qua.

Không lâu sau, trường tổ chức hội thao, lớp trưởng đăng ký giúp tôi nhiều môn thi.

Khi tôi nhìn thấy danh sách, suýt nữa thì ngất đi.

800 mét, 1500 mét, tiếp sức, rồi cả nhảy cao nữa...

Hoàn toàn coi tôi như gia súc vậy.

"Cậu muốn làm tôi mệt ch*t à!" Tôi gi/ận dữ nói.

"Anh Bắc, trông cậy vào cậu đó!"

Đại Tráng chắp tay, ánh mắt đầy mong đợi.

Lớp trưởng lớp chúng tôi chính là Đại Tráng.

Tiểu Lý là lớp phó của cậu ta.

Hai quân sư quạt mo này đã giúp tôi nghĩ ra nhiều kế, tôi nhịn một cái, hít sâu: "Được thôi."

Khi chạy 1500 mét, tôi gặp Lục Tập.

Anh chạy song song bên tôi: "Không phải vừa mới chạy xong 800 mét sao? Sao lại tham gia cả 1500 mét nữa?"

Một thời gian yên ổn trôi qua, tôi đã sẵn lòng nói chuyện với anh, bèn than thở: "Toàn là do Đại Tráng hại em đó!"

Lục Tập vừa nghe vừa cười: "Anh cũng bị lôi vào đấy, vì chẳng có ai tham gia."

Tôi cảm thấy rất đồng cảm, lại than thở thêm vài câu.

Vừa chạy xong 800 mét lại phải chạy tiếp 1500 mét, thật sự rất mệt!

Hai môn này còn xếp liền nhau, họ cũng nỡ lòng đăng ký cho tôi.

Đúng là anh em tốt thật!

Lục Tập thấy tôi mệt thật sự, bèn nói: "Vậy thì đừng đoạt giải, chạy về chót đi, cho họ sốt ruột."

Tôi hỏi: "Về chót thì x/ấu hổ lắm, anh chạy cùng em không?"

Anh khựng lại, nhịn cười: "Được, anh chạy cùng em."

Hai chúng tôi chạy càng lúc càng chậm, tụt lại cuối đoàn.

Dần dần, thể lực tôi hồi phục, không còn quá mệt nữa.

Gần đến đích, tôi đột nhiên tăng tốc, lao vút lên như gió, bỏ xa Lục Tập.

Lục Tập sững sờ.

Phút cuối cùng của cuộc chạy đường dài chính là thời khắc quyết định thắng bại.

Chần chừ một giây thôi cũng sẽ tụt hạng.

Tôi chạy như bay suốt quãng đường, giành được hạng ba.

Lục Tập về chót.

Cả sân vận động xôn xao.

Tôi hơi bất ngờ, vừa thở hổ/n h/ển vừa đi đến vạch đích đợi anh.

Lục Tập đến muộn.

"Thật sự về chót à?" Tôi hỏi.

Anh mặt không đỏ, hơi thở không gấp: "Tất nhiên, đã hứa với em thì phải giữ lời."

Tôi sững người, mặt nóng bừng: "Anh không sợ kéo điểm lớp sao?"

Anh nói: "Mấy môn sau giành hạng nhất là được."

Không hiểu sao, trong lòng tôi lại thấy ấm áp, nhưng cũng hơi chua xót.

Lục Tập cầm một chai Nông Phu Sơn Tuyền đưa cho tôi, nở nụ cười rạng rỡ: "Uống nước đi, học đệ Kiều Bắc."

Tôi khẽ gi/ật mình.

Cảnh tượng này sao quen thuộc thế.

Như ngày đầu gặp Lục Tập, bầu trời rực rỡ sắc mây hồng.

Anh đưa tôi một chai nước, cười tươi: "Uống nước đi, học đệ Kiều Bắc.”

Tim tôi đ/ập thình thịch.

Nhận lấy chai nước, tôi vội quay mặt đi.

Nước suối lạnh giá không thể xua tan hơi nóng trên gò má và đôi tai.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm