Tử vong tuần hoàn

Chương 26: Câu chuyện thứ tư (9)

27/03/2025 14:21

Chương 26: Câu chuyện thứ tư (9)

Song giờ tính khó bảo nào trí để màng tới an nguy của xe cộ chứ, bốn người tiếng bước cho kinh mất vía, phòng trong.

Tiệm th/uốc thảy ba mặt tiền quầy th/uốc, kế phòng khách chúng nói chuyện lúc tối, hai bếp và trong cùng ngủ” cụ Trần với đứa cháu trong rồi mất tích.

Ngôi chỉ lối diện, chứ cũng sổ hay lỗ thông khí nào cả, chỉ điều cái cấu quái này, trước chúng phát ra.

Gọi ngủ”, thực chỉ bốn bức tường trống trơn, ngay đồ dùng trong cũng chẳng đâu, chứ đừng nói ánh đèn, cho ban thì cũng chẳng tia sáng nào lọt được trong này.

Bốn người lưng tường trong gian phòng cuối cùng, đều nín thở, lặng lẽ lắng nghe tiếng bước đang từ xa lại, nắm chắt tiểu đ/ao Anh Cát toàn mồ hôi lạnh.

Sau tiếng “Bịch” thì trước mặt tiền của tiệm th/uốc bật tung, ngay phòng khách.

nơm nớp yên, quay bọn Hào, cũng mặt tái mét, ngay thường ngổ ngáo vậy, giờ cũng thở trong bóng tối đợi thần ch*t tới mạng.

Bỗng mình nắm ch/ặt, sờ thì rất mềm mại, đoán của Minh Nguyệt, chứ của hai cậu bạn kia yếu vậy được.

vỗ Minh Nguyệt coi để an ủi, buông Chỉ lát nữa thôi rất diễn trận chiến sinh bám ch/ặt rất vướng vướng chân, làm vậy hơi chút vô tình, cũng vì muốn sức bảo thôi.

Chẳng ngờ rằng, tiếng bước dừng ngay trước ngoài ngủ”, ngoài ngoại trừ tiếng thì động tĩnh nữa.

Đợi lâu, nhẫn nại thêm được bèn chầm chậm mở hờ cửa, thò thính tình hình ngoài.

Thấy đờ người ruột hỏi cậu ta:

- Ngư, cậu vậy?

hình chưa rõ đã gì, đáp rất mơ hồ mông lung:

- Tớ…lúc tớ bản toàn phát quang, với con đen….hết rồi…

Hào nghe vậy thì làm lạ, bên, cũng khe mở hờ, cậu ta cũng bất động đứng quan lâu, đoạn ngoảnh nói:

- Mình chỉ đen kịt ở phía xa xa hình ánh đèn lập lòe….không nhỉ ?

Khi Minh Nguyệt cũng xúm vọng ngoài cửa, nói:

- Ôi…..tôi….tôi tấm vải lụa đỏ….còn chiếc hộp đồng hình t/ài đồng thau….không sai….chính t/ài đang treo lơ lững giữa trung.

càng nghe càng hồ đồ, bụng, mắt mũi ba người làm sao rốt cuộc cái thật, sao mỗi người kiểu ?

chỉ tin tưởng mắt của bèn ba người bên, rồi chước thò quan sát.

Bên ngoài tối ngòm, chỉ sương m/ù dày đặc cách cửa“phòng ngủ” rất gần, giống nước bay là giữa gian.

Như tấm kính chiếu, tấm sương m/ù mặt ánh sáng, lập tức khuôn mặt gấp khúc biến hình, biến thành đường thẳng, rồi xoay thành vành khuyên, ngừng cuối cùng trở về tối om.

hình ảnh diễn đ/áng phen thất kinh, khắp người vậy, khiến toàn r/un r/ẩy.

muốn nom tiếp vội khóa ch/ặt cửa, thở cố gắng bình tĩnh trở lại.

Ngư, Hào, Minh Nguyệt, ba người họ hình cùng chung với tôi, mắt bọn họ đều đỏ lên.

Nhưng giải thích nổi hình ảnh mình rốt cuộc hàm ?

Tâm trí chúng đang bất định, nghi, bỗng tiếng bước ngoài truyền tới vang dội.

Thanh âm đã kéo của chúng quay về với thực, đều cho tim đ/ập run.

Song, âm thanh lần càng càng xa, hình đang bỏ đi.

Chúng thở phào hơi, xuống về sự của riêng mãi lâu tiếng.

Minh Nguyệt dù cũng phụ nữ, sức chịu đựng lý kém chúng đôi chút, gối khóc sướt mướt.

buồn phiền, đành cán chuôi tiểu đ/ao Anh Cát chọc xuống mặt đất, xem cái ý gì.

phiền n/ão tôi, cậu ta họ biệt danh Ngư, cho cực với mèo, xong xảy tình hình dị vậy, hiểu trạng cậu ta nào.

Hào đột nhiên tiếng:

- người nghe kìa, rồi cán d/ao gõ xuống mặt nghe rất ở phía dưới liệu địa đạo thất nhỉ ? Cụ Trần với đứa cháu trốn trong hay

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm