Tiếp theo, mời nhiệm vụ thứ hai.
Đột cả tắt. Trong bóng tối, dầu thắp lên, chúng sang bên. Trong xuất hiện hai bóng động ánh dầu.
Tôi dụi mắt, kỹ, phát hiện hai đó vẽ Không phân biệt rõ khuôn cụ thể, nhưng mơ thể thấy đó là nam nữ.
Người phụ nữ cầm bút vẽ ôm eo cô ấy thì gì đó tai phụ nữ.
Bức sống động như thật, chính là đầm ngoài trúc.
[Ơ ~ Da sau lưng dựng hết cả rồi này…]
[Đây là gì?
Người là Quan chủ? phụ nữ kia là ai?
[Đương nhiên là nhan tri ha ha.]
[Mọi bức kia kìa, vẽ đẹp đi.]
“Nhiệm vụ thứ hai ở đây này.”
Phù Cừ chỉ vào bức mà phụ nữ vẽ.
“Những manh mối cần ẩn giấu đầm đó.”
Ba chúng đi theo Cừ ra khỏi phòng. Thế giới phục sự yên tĩnh.
Đợi khi chúng gỗ kia, Cừ trên bờ nhẹ mạn nhỏ dần dần tiến lực ngược lại, bóng Cừ cũng càng rời xa chúng tôi...
Không bao lâu sau, chúng đã bị bao phủ những lá cao thấp xen kẽ. Mục Đàm ở đầu ch/ặt mái chèo, nghiêm túc chờ đợi.
Tôi và Lục Thiên Thiên ở đầu này, ngón tay ra khều chút ao thành những gợn sóng trên nước.
Tam sư huynh sốt ruột: “Đừng thảnh thơi như vậy không?”
“Em cảm thấy nhiệt độ quanh càng thấp sao?”
Tôi vỗ nhẹ vào khuôn chút tái sợ hãi Lục Thiên Thiên ủi:
“Đừng sợ, ở đây rồi.”
Giọng nói Cừ vang trên đầm sen:
“Kính quý vị khán giả, theo mời thưởng thức…”
Đột ao vắt nháy mắt trở nên như m/áu...
[Ối mẹ ơi, đ/áng s/ợ đi mất…]
[Ủa? Sao ảnh nữa rồi?]
[Ấy da, hay mà, sao c/ắt sóng rồi?]
Chúng biết rằng, ở đầu kia phát sóng tiếp, toàn bộ phim trường hỗn lo/ạn. Đạo diễn và viên sốt ruột nhảy dựng lên.
Buổi phát sóng nhiên bị gián đoạn, mà ba chúng ở đó bảo mặc kệ gọi nào, nhúc nhích, tựa như bị rút mất linh h/ồn.
Chúng kinh ngạc thấy, làn như m/áu mà hai nằm, nam nữ ng/ực chảy m/áu tươi.
Mà trên đã còn bóng Cừ nữa. Thay vào đó là đứng. Trong tay hắn ch/ặt con d/ao nhọn, vẻ dữ tợn gào thét:
“Sư phụ, gi3t người, bí mật Linh Quan sẽ vĩnh viễn bị ch/ôn vùi…”
“Sẽ ai ngài do phụ nữ vẽ ra…”
“Mà tôi, cũng sẽ ngài dẫn dắt Linh Quan tiến tới đỉnh cao!”
“Ha ha ha…”
Người Vương Lực...
Bóng dần dần biến mất, ao cũng dần dần phục sự Mà nhanh chóng lấy ra tấm bùa từ túi nhỏ mình, b/ắn chỗ Chỉ nghe thấy tiếng "bụp".
Phù Cừ vừa biến mất xuất hiện, cô bé ôm phát ra tiếng kêu đ/au mắt gi/ận dữ.
Tôi xua tay: con nghe lời, cần dạy dỗ…”
“Tôi trẻ con!”
Cô bé dường như nghĩ điều gì đó, lập tức phục sự bình tĩnh, để ý, chỉ cần vạch trần bộ thật Vương Lực mọi là được.
Tôi cô bé như kẻ ngốc: “Cô biết là, phát sóng vừa rồi đã bị c/ắt rồi sao?”