Nào ngờ thấy Dạ đứng cách đó xa, một tay chắp lưng.
Gương mặt vốn tuấn tú thoát chàng, giờ đây trầm toàn thân toát ra hàn lạnh lẽo khiến rét mà run.
Ta vội vàng đặt chén rư/ợu bước tới nghênh đón:
“Tử Dạ, sao đến đây?”
Phía bỗng tiếng Cố và các vị khách đồng thanh hô:
“Thần tham kiến thánh thượng!”
Ta quay lại, chỉ thấy cả sân phủ đều quỳ rạp dưới đất.
Ta quay Dạ, lắp bắp:
“Thánh… Thánh thượng?”
Chúng nhân lui trong phòng các, chỉ còn một mình quỳ nơi đất.
Tử Dạ — đế hạ lúc này đang ung dung trên ghế ta, mắt ánh uy nghi bức người.
Nếu sớm biết là đế…
Vậy hôm đó tại Quốc Giám, tuyệt đối dám trêu chọc thế.
“Tiên sinh... phải hối h/ận rồi không?”
Giọng lên, ngọc chạm vàng, trầm thấp mê hoặc.
Ta trong nhất thời, chẳng biết đáp lời nào.
“Trước đây trẫm từng hỏi tiên sinh một chuyện giờ nghĩ chưa?”
Ta nhất thời trống rỗng, lẽ vì quên khuấy mất Dạ từng hỏi mình điều chi.
“…Chuyện gì kia?”
Tử Dạ chợt vươn tay, nhấc bổng đặt trong mắt ánh tia đỏ, nghiêm vấn:
“Ngươi trẫm lần còn chịu cho trẫm một danh phận, hử?”
Sống cao lông dày dài, nhàng quét qua mí mắt ta, quanh hai tràn đầy hương vị mờ.
Ta kìm được, hôn môi son mỏng chàng...
Thơm quá, mềm quá.
Tử Dạ lạnh khẽ:
“Vô lễ!”
Ta thừa thế, nhàng dùng lưỡi, lướt qua khóe môi chàng:
“Không cho vô thì cũng vô phen rồi, làm gì được ta?”
Một nụ hôn chấm dứt, thân Dạ nóng đến lạ, lúc ấy mới mỉm cười mãn nguyện rời khỏi chàng.
“Chàng xem, hôm nay... phải đang gh/en bóng gh/en đó không?”
“Ta Cố Chi, năm xưa hủy chuyện ấy nhất định thành.”
“Huống hồ, bất luận độ hay dung mạo, đều sánh bằng Dạ ta, nào động hắn lấy nửa phần?”
Lồng Dạ phập phồng kịch liệt, quay chẳng một lời.