20.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt một trôi qua.
Hôm nay ngày giỗ trai Lâm.
Tôi m/ua để đi gặp ấy.
Anh ngoại trừ nhài.
Hoa nhài được m/ộ anh, dùng lòng bàn lau bụi bia, muốn khóc một chút, nhưng mỉm khi nhìn vào ảnh đen m/ộ.
“Lại trai trai ạ.”
Tất chỉ thầm này lòng.
Tôi gõ muốn vào điện thoại di động nó lời ấy.
Dù phải tiếng nhưng đó tiếng trái tim tôi.
Anh sẽ nghe nó.
Sau khi Lâm rời đi, dọn dẹp phòng thì vô tình được nhật ký ra.
Anh dè dặt về mặt tình cảm, giấu yêu lòng bao giờ bộc ngoài.
Cuốn nhật ký trĩu đó chứa đầy tình yêu dành mẹ tôi.
Anh nói…
Khi được tuổi, chào đời.
Đó một thiên thần nhỏ biết nói, ôm vào lòng, mềm trẻo, thoảng sữa.
Lúc đó nghĩ mình nhất định phải bảo vệ bé.
Khi còn nhỏ, vào nhiều tình rắc rối nhưng chặn roj cha mỗi khi nó rơi xuống.
Khi lên, trở thừa gia đình thể tự mình gánh vác công ủng hề biết mình.
Anh tự bỏ tiền túi để hỗ trợ cậu mà cô thích ở trường, thậm còn xây trải ngôi làng miền núi cằn cỗi họ, đồng thời hỗ trợ tất cả học sinh làng.
Anh đưa họ khỏi núi chỉ để thỏa mãn sở thích tuổi trẻ tôi.
Khi tất cả cả mẹ rằng tính tình thay đổi đáng thì duy nhất tin rằng còn chính mình lúc đó.
Anh chưa bao giờ tin vào lý thuyết về sức kỳ lạ các vị thần, vô thần trung nhất, nhưng …
Anh tin vào hoang đường giống như một giữ cơ thể tôi.
Cuốn nhật ký chứa đầy quan sát cái thể tôi.
Anh trai nhất đời, đủ biết để suy đó phải hay qua chi tiết nhỏ.
Anh tra tôi.
Cho khi…
Cái ch*t đưa đi.
Một sau, miễn cưỡng chấp nhận rằng Lâm ch*t.
Trong ảnh đen đàn ông lẽ nhìn về phía mày lạnh lùng, vẻ bình tĩnh tự tin.
Nhưng.
Đôi mắt mỉm mỗi khi nhìn tôi.
Mọi đều biết rằng thừa gia đình họ một yêu thương hết mực.
Hôm đó, đứng xóa đi, lại nhập điện thoại, gõ rất nhiều chuyện ấy.
Sau đó, thậm còn dựa vào m/ộ mà ngủ quên.
Đó lần tiên nay Lâm.
Trong mặc đồ đen, nhẹ, lòng bàn to tóc xoa giống như đây.
Anh cúi xuống nhìn tôi.
Những mảnh ánh rơi vào mắt anh.
"Sau này ta lên."
Anh khúc khích, xoa như khi: "Hãy chăm sóc bản thân mẹ nhé, trai sẽ đợi ở kiếp sau."
“Vậy nhớ mang kẹo nhé.”
"Anh sẽ lại trai em."
Giọng rất nhẹ nhàng, nhưng ngày càng trở nên hư ảo.
Cuối cùng, nó dần dần biến mất mặt tôi.
Những lời thì thầm còn văng vẳng bên lời thầm mà suốt cuộc đời vang vọng bên vào lúc này.
Anh nói.
Vãn Vãn, chính mình.
Và nắm quần mẽ lời tiên đời.
"Anh trai……"
Anh che mưa che gió hơn 20 nhưng đây lần tiên gọi tên anh.
Trong mỉm phúc, tận khóe mắt đỏ hoe.
Giấc kết thúc.
Tôi nhẹ nhàng vẫy về phía lưng rời đi, lần thứ đời nghe giọng r/un r/ẩy nhẹ nhàng chính mình mơ.
"Anh trai, tạm biệt."
(Hoàn)