Quyến Luyến Không Quên

Chương 14

27/09/2025 16:51

Sau đó, trong những lần trò chuyện, cách tôi và Phó Thời Dục đối xử với nhau trở nên hơi ngại — cứ cảm giác như có gì đó ngăn cách, chỉ cần hơi lệch nhịp là không khí lập tức ngượng ngùng.

Trạng thái như vậy kéo dài không lâu, cho đến một ngày, tôi vẫn như thường lệ đến văn phòng anh ấy để đưa tài liệu, nhưng người mở cửa lại là một gương mặt xa lạ.

Nụ cười tôi vừa nở ra lập tức đông cứng trên mặt, theo phản xạ lùi lại mấy bước, nhìn xem mình có đi nhầm không.

Đối phương thấy là tôi, kinh ngạc “Ể?” một tiếng: “Là cô à? Trùng hợp vậy.”

Hả?

Chúng ta quen nhau à?

Anh ta gãi đầu, tháo khẩu trang xuống, chân thành nói: “Là tôi này, Thẩm Hoài An, chúng ta gặp nhau ở quán bar đấy.”

À à à! Tôi nhớ ra rồi — đây chẳng phải là cái anh chàng từng hò hét bắt tôi sờ cơ bụng Phó Thời Dục sao?!

Anh ta nhận tài liệu từ tay tôi, thành thục rà soát số liệu, vừa làm vừa trêu: “Bảo sao lão Phó tốt bụng thế, chịu thay tôi phụ trách cái dự án này. Hóa ra là người say không phải muốn rư/ợu, mà muốn… người.”

Cái gì???

Tôi mơ màng nhìn anh ta. Thẩm Hoài An xử lý xong tài liệu cuối cùng, cười đến nỗi mắt cong như lưỡi liềm: “Dự án ban đầu là tôi phụ trách. Hôm đó tôi có việc, nhờ anh ấy đi nghiệm thu một lần. Ai ngờ từ hôm đó trở đi, anh ta như đổi tính, ngày nào cũng chạy qua đây.”

Thì ra là vậy…

Tôi đứng sững tại chỗ. Có nghĩa là, ngoại trừ lần đầu tiên gặp là trùng hợp, những lần sau… đều là anh ấy cố ý?

Những điểm nghi ngờ trước đây bỗng kết nối lại với nhau, một suy đoán không tưởng lặng lẽ nảy lên trong lòng tôi.

Có lẽ, có thể, rất có thể — Phó Thời Dục từ lâu đã thích tôi?

Suy nghĩ ấy khiến tim tôi đ/ập thình thịch, cả người lâng lâng căng thẳng.

Tôi nóng lòng muốn biết Phó Thời Dục đang ở đâu, liền hỏi: “Vậy… hôm nay bác sĩ Phó sao không đến?”

Thẩm Hoài An gãi đầu, liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Anh ấy có cuộc họp đột xuất, chắc giờ họp xong rồi.”

Cái gì?!

Tôi lập tức mở điện thoại, phát hiện một tiếng trước anh ấy đúng là có nhắn cho tôi, nói đột nhiên có họp, để đồng nghiệp của anh ấy nhận tài liệu thay.

Đây chẳng phải là… báo cáo lịch trình cho tôi sao?

Cảm xúc vừa ng/uội bớt lại bùng ch/áy lần nữa, chẳng khác nào ngồi tàu lượn siêu tốc.

Lúc này, mong muốn gặp Phó Thời Dục của tôi dâng đến đỉnh điểm nên đợi anh họp xong, tôi lập tức chạy đến điểm hẹn gặp anh.

Thời tiết hôm nay kỳ lạ tốt, mây đỏ như lửa nhuộm đỏ cả khuôn viên trường.

Phó Thời Dục mặc vest, đứng dưới hoàng hôn, từng bước từng bước đi về phía tôi, cả người như được phủ một tầng ánh sáng dịu mềm.

Đợi anh đến gần, tôi hít sâu mấy hơi, giơ mã QR trên điện thoại ra, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Anh quét mã giúp em được không?”

Phó Thời Dục hơi nghi hoặc nhìn tôi, tưởng là tài liệu dự án nên không nói gì, liền đưa máy lên quét.

Sau đó tôi rõ ràng nhìn thấy, biểu cảm của anh từ bối rối chuyển sang nhận ra và khóe môi từ từ nhếch lên không kiềm lại được.

Trên màn hình anh đang là… một bó hoa hồng rất to được vẽ bằng mã code mà tôi gửi.

Tôi dang tay, làm động tác chờ ôm: “Giờ thì anh có thể nói cho em biết, vì sao lại lưu biệt danh của em là ‘Nút xoang nhĩ’ chưa?”

Trước đây tôi không hiểu, hôm nay tình cờ xem video khoa học mới biết — nút xoang nhĩ là nơi phát nhịp tim, là điểm khởi phát nhịp đ/ập của trái tim. Có thể nói, không có nó, tim sẽ ngừng đ/ập.

Phó Thời Dục khẽ bật cười, như hơi x/ấu hổ vì bí mật bị phát hiện, nhưng đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đã rạng rỡ đến mức tràn ra ngoài.

Dưới ánh mắt tôi, anh tiến lên một bước, thử ôm lấy tôi, hơi thở ấm áp phủ bên cổ tôi. Tôi nghe anh khẽ nói:

“Tim anh đ/ập là vì gặp được em.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm