Trán tôi nóng ran, đầu óc quay cuồ/ng.
Nhắm mắt lại, toàn bộ hình ảnh về Cố Thâm hiện lên, không phân biệt nổi là đang mơ hay lạc vào ký ức xưa.
Khi chúng tôi chưa yêu nhau, trước mặt tôi, cậu luôn tỏ ra phóng khoáng, vui vẻ và tự tin.
Nhưng khi thành đôi, tôi mới phát hiện sự tự ti và nhút nhát ẩn sau nụ cười rạng rỡ ấy.
Cậu chưa từng từ chối món quà nào của tôi, chỉ hơi lộ chút bối rối mơ hồ khi đón nhận.
Tôi phát hiện điều bất thường vào đêm trước ngày Valentine.
Hôm đó cậu lại từ chối lời mời của tôi, viện cớ bận rộn.
Nhưng đại học thì bận đến mức nào?
Tôi cảm thấy nghi ngờ, liền gọi cho giáo viên chủ nhiệm của cậu, xin được thời khóa biểu.
Lịch học không dày đặc, dù không rảnh rỗi nhưng cũng chẳng đến mức bận bịu.
Lúc ấy tình cảm của tôi chưa sâu đậm, đối với mối qu/an h/ệ này cũng rất thản nhiên.
Tôi nhắn tin cho cậu: [Nếu cảm thấy nhàm chán, chúng ta cứ chia tay. Vẫn có thể giữ mối qu/an h/ệ bạn bè như trước.]
Nhắn xong, tôi đặt điện thoại lên đầu giường, đi ngủ đúng giờ.
Sáng hôm sau mở cửa đi làm, tôi thấy Cố Thâm đang ngồi xổm trước cửa.
Cậu ôm hai tay ngồi dưới đất, nghe tiếng mở cửa liền ngẩng lên.
Hai mắt thâm quầng, tai đỏ ửng vì lạnh.
Tôi sửng sốt: “Em đang làm gì ở đây vậy?”
“Anh... Anh nói muốn chia tay... Còn không nghe máy…” Giọng cậu khàn đặc, mắt đỏ ngầu, nước mắt lăn dài.
Tôi kéo cậu vào nhà.
Toàn thân cậu lạnh ngắt, mặt tái mét không chút hơi ấm.
“Sao em ngốc thế?”
Không trả lời, cậu chỉ dụi đầu vào vai tôi, giọng nghẹn ngào: “Em không muốn chia tay. Xin anh, đừng chia tay.”
“Không muốn chia tay mà lại trốn tránh, rốt cuộc em muốn gì?” Tôi hỏi trong bất lực.
“Em đâu có trốn anh.” Cậu nghiêng đầu cắn nhẹ vào cổ tôi, như trẻ con đang nếm thử da thịt mềm mại: “Anh không biết em nhớ anh đến mức nào đâu.”
“Mấy ngày nay em làm gì?” Tôi không nhịn được, ôm eo cậu hỏi.
“Em làm thêm, chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.” Giọng cậu nghẹn ngào, cậu ngẩng mặt khỏi vai tôi, nhìn tôi hồi lâu, rồi lấy từ túi chiếc hộp nhỏ đựng cà vạt tinh xảo.
“Mấy ngày nay, em lo làm việc này à?” Tôi đưa tay xoa xoa gò má lạnh ngắt của cậu, lau nước mắt trên khóe mắt cậu.
“Em biết thứ này chẳng là gì với anh. Nhưng em chỉ đủ khả năng m/ua nó.”
Cậu khẽ nghiêng đầu, lông mi ướt đẫm cọ vào lòng bàn tay tôi, khiến tim tôi ngứa ngáy tê dại.
Tôi ôm cậu, vừa hôn vừa dỗ: “Đồ ngốc.”
Tiếng “đồ ngốc” xuyên qua bao năm tháng lại vang bên tai.
Tôi mở mắt nhìn chiếc đèn lủng lẳng trên trần nhà, vô cớ bật cười.
Ai là đồ ngốc?
Chính là tôi.