Thanh củi rực lửa lơ lửng trước mặt đứa em.
Dư Uyển vẫn giẫm lên tay tr/ộm thẻ của nó, dùng lực vừa đủ..
Con d/ao đơ cứng giữa không trung, tua rua đỏ trên chuôi bén lửa.
Chị... Em... Em thật sự biết lỗi rồi...
Dư Uyển nhìn chằm chằm.
Gương mặt này cô đã xem mười bảy năm - từ khi còn trong tã đã uống nước gạo cô ăn tr/ộm về, đến giờ mũi d/ao chĩa vào mình.
Ánh lửa chiếu bóng cô trong đồng tử nó, méo mó như á/c q/uỷ.
Cô nhấc chân, hạ thanh củi xuống.
Cút.
Đứa em lết về phía sau cha mẹ, con d/ao rơi loảng xoảng.
Mèo đen A Sửu nhảy lên vai tôi: 45%... Ác thật.
Tôi nhìn Dư Uyển trong sương xám - cô cúi nhặt thẻ ngân hàng, chùi vào tuyết, quay về phía cánh cửa tiệm cầm đồ hiện ra trong lửa.
Không ký ước? A Sửu nghiêng đầu.
Tôi mỉm cười: Cô ấy đã ký từ lâu rồi.
Bóng Dư Uyển in lên tường, theo ánh lửa d/ao động, dần tách thành hai - một nửa đứng nguyên, một nửa bước vào bóng tối.
Dư Uyển.
Tôi đứng trước cửa tiệm gọi, chuông đồng khẽ ngân.
Cô ngoảnh nhìn căn nhà ch/áy - đứa em ngồi giữa tuyết, mẹ ôm đầu khóc than, cha đang lén nhặt tờ giấy n/ợ rơi.
Tro tàn sách vở cuộn theo gió, lượn qua vai cô.
Đến đây. Tôi đưa tay.
Bóng Dư Uyển hoàn toàn phân liệt.
Một nửa theo tôi bước vào tiệm cầm đồ, nửa kia đứng bên đống lửa, lặng nhìn gia đình xưa.