Tôi cựa quậy muốn thay đổi tư thế, nhưng vòng tay vòng qua eo siết ch/ặt đến mức khiến tôi không nhúc nhích nổi. Tôi vừa định mở miệng nói gì đó, bỗng trước mắt tối sầm lại.
Tần Tư Dịch kéo chăn trùm kín người tôi, giọng trầm đục: "Vợ sắp cưới của tôi đang ngủ, anh có việc gì à?"
Tôi thu mình trong chăn, ngoan ngoãn đóng vai con rùa rụt cổ. Tiếng bước chân loạng choạng vang lên rồi dần khuất xa - Lâm Thiển đã rời đi.
Tần Tư Dịch xuống giường khóa cửa cẩn thận, rồi trở lại bên tôi. Cánh tay hắn lại vòng qua người tôi, siết ch/ặt hơn. Đầu hắn tựa vào sau gáy tôi, giọng nói phảng phất nét mong manh: "Đừng hòng bỏ trốn. Dù giờ em còn tình cảm gì với anh ta đi nữa, thì đêm nay cũng là em chủ động trêu anh trước."
Tôi đâu có định đi đâu. Chăn ấm áp thế này, ai đi kẻ đó thiệt thòi. Thật không biết nói sao.
Trước mắt lập tức tràn ngập dòng bình luận cuồn cuộn:
‘Cuối cùng nam chính cũng cút rồi! Tập này đã đời nhất, dù anh ta không hẳn vô tình với nữ chính, nhưng mọi thứ anh ta có hiện tại đều là mưu mô mà ra cả!’
‘Thương cho nam phụ, trình không bằng nam chính, suốt ngày mặt lạnh như tiền, bị đ/á xoáy cũng chỉ biết lên gác thở dài.’
‘Ừ nhỉ, trước đây nữ chính với nam phụ thân thiết lắm, nữ chính còn từng tỏ tình với nam phụ cơ mà.’
‘Nam phụ đúng kiểu chính cung nhẫn nhục đeo mặt nạ, cuối cùng cũng thắng một trận!’
‘Nam phụ bề ngoài lạnh lùng cứng cỏi thế thôi, kỳ thực ngây thơ đến phát thương, chắc lúc làm chuyện ấy với nữ chính, dù khó chịu cỡ nào cũng không dám cọ cọ nếu cô ấy không cho phép.’
Đọc đến đây, tôi nghiêng đầu nhìn Tần Tư Dịch. Đôi mắt đỏ ngầu của hắn đang dán ch/ặt vào tôi, không biết đang nghĩ gì.
Tiếng chuông cảnh báo "cẩn thận lời nói và hành động" vang lên dồn dập trong lòng tôi.
Nhưng miệng tôi lại nhanh hơn n/ão: "Tần Tư Dịch, anh dám cọ không?"