Tử vong tuần hoàn

Chương 39: Câu chuyện thứ tư (22)

27/03/2025 14:21

Chương thứ tư (22)

Nơi rẽ gian khá yên tĩnh vắng ba chỉ biết nhìn đành ngồi xuống ngơi lúc bàn bạc bước theo.

tìm túi lưng nửa bao lá, rút hai điếu, hai đứa phèo hút ở đó.

Ba rẽ chỉ lối thoát, hai rẽ thể giấy hoặc đoàn xe tàu h/ồn chừng, mà nguy hiểm gì, chỉ cần trông những th* th/ể như xong đủ bị dọa sống dở ch*t dở rồi.

Trong sống nhân sinh, bất nơi và bất nao đều thể đối những lựa chọn, từng nói tính cách quyết phận, thật cái gọi tính cách chính thái độ cá nhân đối những lựa chọn, mà lựa chọn kết chính x/á/c.

Ba đối hiện lẽ chính lựa chọn trọng nhất đời lựa chọn sai lầm cơ hội nữa.

Chân mỗi lúc đ/au đớn dữ dội, chẳng giác nữa, xem này vết thương ăn sâu vào xươ/ng tủy. thật muốn bỏ ba con này đều tiềm ẩn mối nguy hiểm khôn thà rằng nằm ở chờ ch*t tốt hơn.

Song, hễ tới Đằng cái suy này bị gạt bỏ khỏi ngay, tự nhủ lòng mình : dù chiến đấu tới giây phút cuối cùng.

nói tôi:

- Ông nội nó đằng trước tới ba rẽ, ta ba chắc phận đoạt ba ta mỗi khác nhau đấy chứ?

Đằng đương nhiên rất sợ mình, nói:

- Cái phận đoạt Quyền động nằm tay bản thân mỗi ta. ta cùng lẻ đâu.

Vậy đưa cách, vì Đằng đều bị thương ở chân, tiện, thôi thời ở nguyên ngơi, cậu thăm từng rẽ xem tình tình nào.

kiên quyết đồng cậu mình mạo nhưng bản tính Ng/u rất cố chấp, khuyên can kiểu như nước đổ vịt.

mắt cá Đằng sưng như vậy thể đoạn quá xa, bất đắc đáp ứng yêu Ngư, dặn cậu nhanh về sớm, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm chóng chạy về chỗ cũ.

Sau ngồi lưng vào bức tường bên ngơi, vết thương ở liên châm về thêm cơ thể mệt dã dời, chỉ muốn thiếp xong.

thật quá nguy giữ óc tỉnh táo, quyết nói Đằng Nguyệt.

hỏi ấy:

- Cái ấy….em suy ?

Đằng ôm tâm sự, hỏi vậy lộ ngơ :

- suy cái cơ?

dấu nhớ:

- Thì triệu Yên Nhật em chưa trả anh

Đằng gượng cười khổ sở:

- Anh tinh ranh hơn cả khỉ đột, biến Yên Nhật rồi. cần chỉ muốn lấy thể ca thôi, thử bài trước đã, đạt chuẩn ta hẵng nói đến vấn đề theo

bị làm tiu nghỉu, vốn biết hò gì, đến phát âm chuẩn chưa xong nhưng vì cưới vợ hiền đành lần vậy. nhớ tới ca khúc mà thường hát, dày mày dạn cất tiếng hát:

- Vẫn muốn tình em….Có biết hàng đêm thổn thức mong chờ…. Vẫn muốn lộ em…Ở bên đẹp dũng thẳng tiến…

Đang say sưa bay bổng theo hát, Đằng cười òa lên:

- Tốt nhất đừng bao cất giọng mình nữa, gọi m/a q/uỷ tới à!

nóng ran cả mặt, này đến chẳng nổi, may địa ánh sáng m/ù trông thấy, thật mũi làm nữa.

Đằng nói:

- Quay về học lớp bồi năng khiếu được, may cái khoản hò này tiến bộ lên chút ít

Nghe nói vậy hy vọng, bụng, biết thể sống sót thoát khỏi hay không, muốn tay ôm Đằng cái, vậy mà đẩy ra:

- Vừa xong đứng đắn, giở l/ưu được!

bực mình vặn lại:

- Chẳng em hiệu đấy Sao gọi l/ưu như vậy? Em Nhà giáo nhân đấy vậy mà chẳng hiểu cả

Đằng như bật khóc:

- Ai hiệu hồi nào?

đáp:

- Không hiệu vậy sao em kéo tay anh, ôm làm gì, nói quay về học lớp năng khiếu! Thế hiệu gì?

Đằng nói:

- thua cái kiểu lý luận này rồi. Ấn tượng về đấy, điều thể giở l/ưu nữa rồi, vì vượt qua bài kiểm tra âm nhạc xong.

hứng hẳn, ngấm ngầm trì triết: “ A đáng ch*t này hóa gái già khó tán”.

Nghĩ vẩn vơ mà thiếp lúc hay, cơn mê mông lung giác như luồng khí lạnh chạy toàn âm thổi đến…

Đằng động vào tôi.

chưa kịp mắt ta quàng lấy ngờ từng bước động tôi.

nháy mắt môi vào môi sao trở lạnh như băng như vậy? Đó rõ ràng cơn đ/ộc âm lạnh lẽo mà…

trừng mắt, nhưng chỉ mảng tối ngòm, giác bi thương oán trào dâng như sóng thủy triều, cái giác này sao rất rất giống như lúc ở trạch đó.

cố bản thân mình trấn tĩnh trở lại, lạnh lùng đẩy Nguyệt” ra, nhỏ nhẹ nói:

- Rốt

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm