Kính sai nói, cô ấy sẽ đưa tôi ra khỏi mộng tù.
Theo lời Kính sai, tôi tìm một tấm gương, chĩa vào chiếc điện thoại đang nghe.
Một lát sau, cô ấy từ trong gương bò ra.
Ừ, trông còn kinh hơn m/a.
Kính sai là cô gái trẻ mặc áo sơ mi trắng quần tây, lông mày đen, mắt đen, tóc đen.
"Mỗi lần c/ứu người, cô đều dựa vào gọi điện thoại sao?"
"Đương nhiên không."
"Mỗi mộng tù đều có chìa khóa, chìa khóa của cô vừa hay là chiếc điện thoại, nên tôi có thể gọi vào."
"Nếu chìa khóa là thứ khác, phải tìm cách khác thôi."
Tôi tìm chuyện để nói:
"Nghe thật huyền bí."
Kính sai nhún vai:
"Huyền bí ư? Nếu ngày nào cũng tiếp loại ủy thác này, cô sẽ thấy chẳng có gì lạ."
"Đưa chìa khóa đây."
Tôi đưa điện thoại cho cô ấy.
Cô ấy nắm tay tôi dặn:
"Nhắm mắt lại."
Một cơn choáng váng ập tới.
"Xong rồi."
"Ra ngoài rồi ư?"
Tôi reo lên.
"Làm gì dễ thế? Giờ chúng ta đang ở tầng thứ bảy của thất trùng mộng."
Tôi sửng sốt:
"Thất trùng mộng không phải giống như đã ch*t sao?"
Kính sai vỗ vai tôi:
"Tự vào thất trùng mộng thì là như vậy. Còn giờ là tôi dẫn cô ra khỏi mộng tù."
"Phải đi qua bảy tầng mộng, thấu hiểu nỗi luyến tiếc của linh h/ồn mới thoát được."
Cô ấy chau mày, "Thất trùng mộng của Lý Đồ còn phiền phức hơn, cô ấy là thế tử q/uỷ, oán khí nặng hơn nhiều."
Thế tử q/uỷ ư?
"Vậy con m/a hại ch*t Lý Đồ đâu rồi?"
"Chuyển sinh hết rồi."
Cơn phẫn nộ dâng trào khiến giọng tôi khàn đặc:
"Tại sao?"
"Vì nhân quả."
"Lý Đồ có tội tình gì chứ!"
"Vào được mộng tù chính là nhân quả. Đây là khế ước sinh tử, chỉ một trong hai - linh h/ồn hoặc người sống - được ra ngoài. Nếu người sống thoát khỏi mộng tù, lồng giam sẽ tan, linh h/ồn cũng tiêu tán."
"Nhưng thật không công bằng! Người sống sao địch nổi oan h/ồn?"
Kính sai dẫn tôi mở hết cửa nọ đến cửa kia, như bước trên cầu thang vô tận.
"Là không công bằng thật. Nhưng đời này mấy chuyện bất công còn nhiều hơn thế."
"Lại nào chỉ mỗi chuyện này."
Tôi lặng thinh rất lâu, không biết nói gì hơn.