Định Luật "Thật Thơm"

Chương 9

07/11/2025 23:01

Cậu ấy đỡ tôi ngồi vào trong tiệm, lại đưa cho tôi một cốc nước.

Tôi đảo mắt nhìn quanh — đây hẳn là một phòng khám nhỏ, nằm ở khu gần đại học, khá hẻo lánh, bình thường đi ngang qua cũng chẳng mấy ai để ý.

Thấy tôi không sao, cậu ta lại ung dung quay về tiếp tục ăn cơm.

Tôi vừa lấy lại tinh thần, định rời đi thì nghe cậu ta bỗng gọi gi/ật lại:

“Đợi đã!”

Cậu ta chạy đến trước mặt tôi, giọng điệu hệt như đang hỏi “Tối nay ăn gì đây?” vậy:

“Có cần chút th/uốc ức chế không?”

Nghĩ đến số th/uốc ức chế mình m/ua lần trước hình như cũng sắp hết, tôi quả thật đang cần m/ua thêm.

Tôi gật đầu đồng ý ngay, khiến Chu Tiểu Dịch gần như không giấu nổi nụ cười.

Từ đó về sau, vì chỗ làm thêm của hai đứa ở gần nhau, tôi và cậu ta cũng dần trở nên thân thiết.

Chu Tiểu Dịch có khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn, trông còn trẻ hơn cả tôi, vậy mà cứ bắt tôi phải gọi cậu ta là “Tiểu Dịch ca ca”.

Tiếp xúc lâu mới biết, bề ngoài thì ra vẻ điềm đạm, giữ thể diện, nhưng thật ra là một tên mê tiền chính hiệu, thích nhất là việc tôi đến cửa hàng của cậu ta m/ua đồ.

Còn cái chuyện bắt tôi gọi “ca ca”, chẳng qua để cậu ta không phải tự ái nữa mà thôi.

Cho đến một ngày, cậu ta phát hiện dấu ấn sau gáy tôi, cười cợt hỏi:

"Ngôn Ngôn có bạn trai rồi à?"

Đột nhiên nhắc đến từ "bạn trai" khiến tôi có chút chột dạ, hoảng hốt nói:

"Không… không có!”

Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Không có bạn trai, vậy dấu ấn đó ở đâu ra vậy?”

Tôi lảng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ:

“T/ai n/ạn thôi, sau này tôi sẽ xóa.”

Chu Tiểu Dịch bỗng véo má tôi:

“Vậy lúc nào xóa rồi, nhớ để dành chỗ cho tôi nhé.”

Tôi gạt tay cậu ta ra:

“Biến! Đừng có chạm vào ông đây!”

Cậu ta làm bộ không để ý:

"Đau lòng quá đi!"

Từ khi Lộ Tự Châu rời đi, tối nào cậu ấy cũng nhắn tin cho tôi.

Chỉ có hai ngày gần đây, hình như đã quên mất.

Tôi nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của cậu ấy, cố tự nhủ rằng mình thật ra chẳng mấy bận tâm.

Tiểu Giang – bạn cùng phòng – đang nói chuyện điện thoại say sưa với người yêu.

Không hiểu sao, trong đầu tôi lại bất chợt bật ra hai chữ “yêu xa”.

M/a xui q/uỷ khiến, tôi bấm vào avatar của Lộ Tự Châu, bắt chước bạn cùng phòng, gọi điện cho cậu ấy.

"Bíp-bíp-bíp"

Không ai bắt máy, cuộc gọi tự động ngắt.

Mặt tôi đỏ bừng, nhưng lại thấy nhẹ nhõm phần nào vì cậu không trả lời điện thoại.

Sau đó, tôi tự nhủ rằng những hành động đó chẳng qua là phản ứng bình thường giữa Alpha và Omega sau khi bị đ/á/nh dấu tạm thời.

Mang theo tâm trạng rối bời, tôi ngủ thiếp đi rồi giữa đêm lại tỉnh giấc vì sự nóng bức.

Tôi rờ tay lên trán, cảm thấy cơ thể bốc lên một ng/uồn nhiệt lạ thường.

Theo thói quen, tôi lại dùng th/uốc ức chế, mong mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Không ngờ đêm sau lại có chuyện.

Pheromone bỗng lan tỏa mãnh liệt, cơ thể lúc nóng lúc lạnh.

Những người khác dường như cũng cảm nhận được điều đó và bắt đầu trở nên bồn chồn.

Sợ gây náo lo/ạn, tôi đành khoác áo rời đi.

Ngay khi tôi định ra ngoài, trời đột nhiên mưa to dữ dội, tôi yếu ớt ngồi xổm trên mặt đất.

Nghĩ đến việc mình từng là một trùm trường oai phong lẫm liệt, giờ đây chỉ cảm thấy bản thân thật khốn khổ.

Chỉ vì đã phân hoá thành Omega, mà tôi lại bị trói buộc bởi thứ pheromone chớt tiệc này đây, vừa khó chịu vừa bất lực.

Mùi pheromone lan hòa vào mưa, tản khắp nơi, tôi co ro vào một góc tối, lặng lẽ chờ trời sáng.

Sắp thiếp đi thì tôi bỗng ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng.

Ai đó khoác áo khoác lên vai tôi, ôm tôi vào lòng:

“Bùi Ngôn.”

Mái tóc cậu ấy vẫn còn ướt sũng, trên người toả ra hơi lạnh.

Lộ Tự Châu nâng mặt tôi lên, cúi đầu hôn xuống.

Khoảnh khắc môi chạm môi, một luồng pheromone Alpha mãnh liệt dâng trào.

Lộ Tự Châu nắm tay tôi, tay đan tay, rồi lại tách ra:

“Ngôn Ngôn, hít thở đi.”

Cậu vừa nói, tôi mới nhận ra mình đang nín thở, mặt đỏ bừng.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm