Tôi nghiến ch/ặt răng, hạ quyết tâm.
Bỗng vang lên một tiếng “két” rất khẽ lọt vào tai.
Tôi từ từ quay đầu lại. Thấy cửa phòng tắm không biết từ khi nào đã hé ra một khe nhỏ.
Trong bóng tối ở khe hở, hai con mắt đang trừng trừng nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi ra sức bấu ch/ặt lòng bàn tay, ép mình phải giữ bình tĩnh. Giả vờ như không thấy, tiếp tục mặc quần áo, sấy tóc.
Không biết đã qua bao lâu, cảm giác bị ánh mắt gh/ê r/ợn ấy dõi theo cuối cùng cũng biến mất.
Quần áo sau lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, dính ch/ặt vào da.
Tôi hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng tắm. Thẩm Hoài như thường lệ ôm lấy tôi. Áp sát cổ tôi, hít sâu một hơi.
Bỗng gương mặt hắn thay đổi hẳn.
“Em hôm nay không ngâm bồn sao?!”
Tôi co rúm lại, như mọi khi ôm lấy hắn xin lỗi.
“Xin lỗi mà, bảo bối. Hôm nay thấy da hơi ngứa, nên chỉ tắm qua thôi.”
Đôi mắt Thẩm Hoài hơi nheo lại, gương mặt âm trầm. Tôi cảm thấy hơi lạnh từ hắn toát ra, rét đến mức tôi r/un r/ẩy.
Tôi ôm lấy hắn nũng nịu.
“Bảo bối! Đừng gi/ận nữa mà, mai em sẽ ngâm thật ngoan nhé? Em biết anh làm vậy cũng là vì tốt cho em.”
Im lặng một lúc, Thẩm Hoài cười. Như thể chưa từng xảy ra chuyện gì không vui.
Hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi.
“Cửu Cửu, em nói gì thế? Sao anh có thể trách em được, mai nhất định phải ngâm cho tốt. Không thể lãng phí được, dược liệu trong đó rất khó tìm. Nếu không phải muốn cưới em về nhà, anh đã chẳng tốn công đến vậy.”
Tôi gật đầu trong vòng tay hắn.
Cuối cùng Thẩm Hoài buông tôi ra, nói muốn vào tắm lại. Tôi thở phào một hơi, tim trong lồng ng/ực đ/ập lo/ạn xạ.
Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, mũi giày hắn vẫn chĩa thẳng về phía giường.
Tôi vội làm theo cách của Phong Thanh, làm lo/ạn giày hắn. Một chiếc quay vào trong, một chiếc hướng ra ngoài.
Chính là lúc này!
Tôi vội vàng xỏ giày, xuống giường. Đúng lúc đó, tiếng nước trong phòng tắm đột ngột dừng lại.
Thẩm Hoài sao lại tắm nhanh thế?!
Đầu tôi trống rỗng, vô thức bước đến trước cửa phòng tắm. Tôi nằm rạp xuống, ghé mắt nhìn qua khe hở.
Kết quả lại chạm ngay phải gương mặt nở nụ cười nhe răng của Thẩm Hoài.
Trong mắt hắn ánh lên sự á/c đ/ộc rành rành. Tôi lấy tay bịt ch/ặt miệng, nuốt ngược tiếng hét suýt bật ra.
Ngã ngồi xuống đất, toàn thân mềm nhũn, chỉ có thể lết lùi dần ra sau.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm bật mở. Thẩm Hoài mặt không biểu cảm, như thể vừa nãy nụ cười á/c q/uỷ ấy không phải của hắn.
Hắn hơi nghi hoặc gãi đầu. Tựa như không nhìn thấy gì, đưa tay mò mẫm khắp nơi.
Tôi vịn tường đứng dậy, lặng lẽ lùi dần về phía cửa.
“Cửu Cửu, em ở đâu vậy? Sao anh không tìm thấy em?”
Hắn như người m/ù, đi quanh phòng mò lo/ạn, va vào tường và tủ phát ra tiếng “bùm bùm”.
“Cửu Cửu, giường đâu mất rồi? Cửu Cửu!”
Tôi tựa vào tường, mồ hôi túa ra như tắm. Phong Thanh nói không sai, cách này quả thực có thể kiềm chế hành vi của Thẩm Hoài.
Tôi từng chút một dịch dần đến cửa.
Không ngoái đầu lại, chạy thẳng ra ngoài.
Tôi một mạch chạy xuống lầu. Thở phào nặng nề, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả xuống.
Tôi cầm túi trên sofa, chuẩn bị lao thẳng ra gara. Nhưng vừa nghĩ đến điều gì đó, chân tôi khựng lại.
Chìa khóa xe đâu?
Thẩm Hoài sẽ để chìa khóa xe ở đâu?!
Tôi nóng ruột như lửa đ/ốt. Mau nghĩ đi, Lê Cửu Cửu, mau nghĩ đi!