Chị gái nằm dài trên giường, gáy chĩa thẳng phía tôi. Nhìn kỹ thì đó như vật đang cựa quậy, lọn tóc dưng phồng lên rồi ra, hồ thứ đang chực chồi lên.
Tôi đặt tô mì xuống nền, trợn mắt nhìn, tay siết ch/ặt lấy miệng mình.
"Rắc!"
Bóng đèn chợt sáng trở nhưng cảnh hiện ra khiến suýt nữa xiêu phách lạc.
Một lưỡi đỏ lòm từ chính giữa gáy gái thò ra, từ từ đội lớp tóc lên. Khuôn mặt người suốt mờ hiện lên ở vị trí ấy, nét mặt méo mó đầy khổ.
Gương mặt này... Tôi đỗi quen thuộc, đúng là gái...
"Em trai... là đây. Nó đang ngủ, đừng lên tiếng, lời muốn nói."
Toàn thân run bần bật, nước mắt ngừng lăn dài, biết là sợ hãi hay xót thương.
"Em Long tà á/c chiếm x/á/c còn giam phách thể x/á/c. Nó muốn bụng để sinh chủng. thể sống được nữa rồi. họ gồm Long, bà đồng cùng ông nội kết với nhau. nghe lén được âm mưu chúng, bọn họ dự định đến ngày nghiệt chủng này chào đời sẽ gi*t em. Bởi vì... th/ai muốn an cần phải bằng huyết tâm đầu người Mà là ruột thịt duy chị. chạy đi! Bơi qua sông! Nhớ lấy, phải sang được bờ bên kia, đừng bao giờ quay đây nữa!!!"
Lời gái vừa dứt, còn đang choáng váng kịp định thần, khí đột đổi.
Căn lặng đến người...
Một giọt mồ hôi lăn dài từ trán. Tiếng ngáy đều đều "chị gái" tắt lịm.
Thứ đó vươn dậy, lưỡi đỏ liếm mép một vòng, ánh mắt như móc câu xoáy tôi:
"Xì... Thơm mang đồ tới đây rồi..."