"Các học, hết giờ ra chơi rồi..."

Chuông báo hết giờ giữa buổi vang kịp để mọi sôi trào nước sôi.

Một thao giản bước vào cửa, viên lớp 10/3.

Cô vỗ tay.

"Các em trật tự chút, chuyện nói"

"Lát hết các em thu dọn đạc mình, sau ngồi"

"Rào"

Lớp trở nên náo lo/ạn.

Thời sinh, điều mà mong chờ nhất.

Không cùng thân hợp tác ý, dù tốt hay x/ấu, mang trong những cảm xúc mơ hồ mà xích gần hơn với thích.

"Trần Hi, em phòng viên lát"

Trong tiếng ồn ào, viên nghĩ ra điều gì xoa chân mày, lên tiếng gọi nam sinh.

"Em? Cô đang em sao?"

Trần nghển cổ, dùng ngón chỉ vào mình, bắt cảm xúc sốt mạng.

Lập quanh ít phá lên.

Giáo viên chút đắc dĩ, gì được cậu, đành gật đầu.

"Đừng trò nữa, em lên"

Nói đi trước.

"Xong anh em ơi, sắp bị xử lý riêng rồi"

Trần tỏ vẻ coi cái ch*t không.

"Đi đi, ca, tổ chức sẽ quên lao cậu đâu"

Các nhìn cậu với ánh mắt thương cảm.

"Mọi bảo trọng nhé"

Sau khi chào kiểu quân đội với x/ấu, mới hì hì lẻn phòng viên.

"Cộc cộc"

"Lại đây.”

Trần đẩy cửa thò vào cái đầu.

"Cô tìm em chuyện gì ạ?"

Giáo viên thở dài, cạn lời.

"Yên tâm, đ/á/nh em đâu, đây"

"Dạ"

Trần thững đi xuống.

"Lát ngồi, em chọn nữa"

"Tại sao ạ?"

Trần vừa nghe đã vui, đây tước đoạt quyền tự do cách hợp pháp.

"Tại sao?"

Nói đây, viên liền nổi nóng, tiếng đ/ập bàn.

"Học kỳ này cho em mấy cùng rồi?"

"Em cứ túm lấy chuyện trời nam biển bắc"

"Sắp xếp cho em mình, em với thùng rác"

"Còn bảo mọi đừng vứt rác vào em"

"Em mặt mũi hỏi tại sao à?"

"Vậy em ở đâu?"

Trần ngượng ngùng sờ sờ mũi, khoa trương vậy không?

"Thôi được rồi, nữa"

"Lát Cực ở đâu, em ở đó"

Giáo viên bình tĩnh lại, ra lệnh.

"Vâng, vâng"

Trần vai, chấp nhận quả phán quyết này.

Về lớp, liếc mắt cái đã ngay cùng mới Cực vật truyền thuyết trường.

Nổi tiếng trường nhờ tích luôn bỏ xa thứ hai mươi mấy điểm và vẻ tinh tế khó phân biệt giới tính.

Gia đình gì, nhưng những thứ mà cậu thường và mang đều hàng hiệu, hoặc loại giới hạn quốc.

Một tử nhà giàu điển hình, đáng tiếc là, bản thân cậu dường mắc chứng tự kỷ, nhập lâu bộ quá trình giao tiếp với viên và học, ra ít tán.

Nhưng đối với điều này, tỏ ra thông cảm.

Con luôn điểm, nếu cậu hoàn hảo vết thì chỉ "Người này chỉ nên trời, gian khó mấy lần".

Còn bây Cực đang ngay ngắn ngồi, cúi đầu bài.

Giữa ồn ào, cậu đúng giữa bầy gà.

Trần bên cạnh cậu ta.

Còn việc đợi cậu chọn ngồi? Buồn cười, khai giảng lâu Cực từng ngồi, ngày nào vị ở giữa đầu.

Động tĩnh chóng chú ý, nhao nhao hỏi han.

"Hi ca, bắt đầu mà"

Trần vung cách phóng khoáng.

"Các cậu hiểu đâu, thiên vị đấy"

"Nhìn xem các cậu tự tìm cùng bàn, thì, đều do chính phủ bao phân phối trực tiếp"

Mọi lập phản ứng lại, trêu chọc cậu.

"Hi ca, cậu bao phân phối chứ, biết tưởng cậu đi tìm đấy"

"Ha ha ha ha"

"Tớ á, trắng chỉ gh/ét cậu cả chó chuyện câu, nên mới nhờ thần chữa trị cho cậu đó thôi"

Bị vạch trần, giả bộ gi/ận nói.

"Đi đi đi, cùng tôi đang Đừng phiền cậu ấy"

"Ối ối ối, mới thế đã che à"

Lại trêu chọc câu, giờ vào học.

Bọn họ vừa đi, được bao đã nhịn được dùng bút chọc chọc vào cánh Cực Duệ.

"Bạn cùng bàn, cậu nhớ tớ Cái giúp cậu cầm hôm khai giảng ở Đại Minh ấy"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm