Chiếc Kén Đó Tôi Không Cần

Chương 1

11/07/2024 16:12

1.

Còn 5 phút nữa là vào lớp, tôi phát hiện sách của mình biến mất rồi.

Không cần nghĩ cũng biết được, chắc chắn là do Chu Kỳ làm.

Lúc này cậu ta đang chiếm lấy hàng ghế cuối cùng, che một cuốn sách trên mặt ngủ.

Nhưng khi đám người tràn vào phòng học, âm thanh ồn ào vang lên khắp nơi, Chu Kỳ ngồi thẳng dậy, đưa tay đỡ lấy cuốn sách rơi ra đằng sau, lộ ra đôi mắt trấn tĩnh và s//ắc b//én.

Rõ ràng là cậu ta giả vờ ngủ.

Nhìn bìa thì chắc chắn là sách của tôi.

Tôi bước tới định lấy lại sách, nhưng lại bị cậu ta đã sớm có chuẩn bị né tránh.

“Làm gì làm gì, không thấy anh Chu đang học à?”

Tay sai bên cạnh cậu ta lên tiếng hoạ//nh h//ọe tôi, Chu Kỳ cũng giả vờ giả vịt lật sách, phụ họa:

“Đúng đấy, đừng làm phiê`n tôi nữa.”

Tôi nghẹn họng trước dáng vẻ vô lại của cậu ta, trơ mắt nhìn cậu ta mạnh tay lật qua lật lại làm nhăn sách của tôi.

“Nhẹ tay chút!”

Tôi đ/au lòng lên tiếng ngăn lại: “Đừng làm rá/ch, đây là sách của tôi.”

“Hử?”

Chu Kỳ nhướn mày: “Cậu nói gì cơ, tôi không nghe rõ.”

“Trả sách lại cho tôi—”

Tôi vươn tay ra, Chu Kỳ đột nhiên đứng bật dậy.

Vóc dáng cậu ta cao to, tôi kiễng chân lên cũng không thể với tới.

Tiếng cười xung quanh càng lúc càng lớn, tôi cắn răng, định nhảy lên thì nghe thấy tiếng bạn cùng bàn gọi:

“Tiểu Noãn, nhanh lên đi, thầy sắp vào lớp rồi.”

Tôi lập tức đứng thẳng dậy, lùi lại, quay đầu bỏ chạy.

Không nghĩ tới Chu Kỳ càng nhanh hơn tôi một bước, trực tiếp chặn đường đi của tôi.

“Chạy cái gì, không cần sách nữa hả?”

“Mau tránh ra, tôi muốn trở về chỗ ngồi.”

Tôi làm gì còn tâm tư mà nghĩ đến sách, thầy giáo môn này đặc biệt coi trọng kỷ luật, tôi cũng không dám phạm l/ỗ//i.

Chu Kỳ ‘chậc’ một tiếng, chỉ vào hàng ghế sau nói:

“Chỗ ngồi của cậu không phải ở đây à?”

“Vừa lúc cậu ngồi ở đấy, hai chúng ta có thể nhìn chung một quyển sách.”

Tôi ngẩn người, nhưng tiếng chuông vào lớp đã vang lên, tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, chỉ có tôi và Chu Kỳ vẫn đang đứng ở lối đi.

“Mạnh Noãn, tôi nghĩ….”

Đáp lại cậu ta là tiếng bước chân của tôi.

Tôi chạy ra ngoài từ cửa sau, đúng lúc thầy đi vào lớp.

Hậu quả biến thành tôi đến muộn, lại còn không có sách giáo khoa.

“Lên lớp không tập trung học hành như thế hả, đi ra ngoài đứng!”

Thầy xem như không thấy những hành động của Chu Kỳ.

Nhưng lại kh//iển tr//ách không thư/ơng tiếc những lỗi lầm của tôi.

“Lấy cả cặp sách đi nữa, giơ lên trên đỉnh đầu, suy nghĩ kỹ xem mục đích em đến trường là để làm gì.”

Tôi cúi đầu, đứng ra ngoài cửa theo yêu cầu của thầy, để tất cả mọi người có thể nhìn thấy tôi.

Âm thanh giảng bài vang lên từ phía sau, còn có mấy bạn học đi ngang qua chỉ trỏ, từng cái đều mơ hồ không rõ giống như cách một lớp sương m/ù dày đặc.

Điều duy nhất rõ ràng, là lòng tự trọng của tôi bị treo lên trên cao.

Dưới ánh mặt trời, bị t//ử h/ìn///h công khai.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Bằng Chứng Thép

Chương 10
Bạn có biết vì sao trong báo cáo giám định ADN, kết quả thường ghi là “khớp 99.99%” mà không bao giờ là “100%” không? Phần lớn mọi người cho rằng đó chỉ là cách viết mang tính khoa học, để thể hiện sự thận trọng. Nhưng tôi muốn nói với bạn rằng: chính cái 0.01% còn lại ấy, đôi khi có thể lật ngược cả một vụ án tưởng chừng như đã kết luận chắc chắn. 10 năm trước, tôi từng tiếp nhận một vụ án giết người có bằng chứng dường như vô cùng vững chắc. Kết quả giám định ADN cho thấy trùng khớp 99.99%, mọi người đều tin rằng hung thủ đã được xác định, vụ án đã kết thúc. Kể cả tôi cũng tin như vậy. Cho đến khi tôi phát hiện ra, đôi khi điều đáng sợ nhất chính là sự thật bị giấu dưới lớp “chắc chắn” ấy. Đây là câu chuyện về 0.01% xác suất còn lại và cũng là câu chuyện về cách người ta tìm thấy hy vọng trong tuyệt vọng.
Hiện đại
Kinh dị
Tâm Lý
104