Ngày hôm Trần Đại Quân bưng bát cơm, dưới cây hòe đầu thôn, hô hào rất người, và điều kì lạ: “Nào nào, đã nhìn giấu b/án thân trong hũ muối ta.”
Người trong ồn ào, một đám ùa vào sân như tổ, tìm được một cái màu hồng trong hũ muối, bên trong một ngàn mốt đồng.
Ngay lập tức, tất cả mọi mặt đều ha ha cười lớn.
"Tiền b/án thân!”
"Tiền b/án thân!”
Tiểu bị xô ngã đất, rất nhổ nước bọt con bé, nhổ dữ nhất chính là Trần Đại Quân.
Thế nhưng hề khóc, chỉ khe khẽ một “Đó là học bổng của tôi.”
Trước đều sẽ giải thích rất nhiều, rất lần, lúc này cảm hơi kì lạ.
Nửa đêm, tìm Trần Đại Quân, lén lút sau.
Tiểu hỏi anh “Vì sao muốn vu tôi?”
Trần Đại Quân nhe hàm răng ám khói, nhe nhởn cười: “Tên đàn ông kia bên cạnh, trong 5 anh ăn lung tung sẽ đ/á/nh Muốn trách thì trách nối dõi, đàn ông chống đỡ.”
"Ồ.” một câu, rồi phía ngoài thôn.
Tôi vốn dĩ muốn nhưng chạy vô cùng nhanh.
Sau bọn họ đã với rằng ch*t rồi, x/ấu xí được vớt từ dưới sông đó chính là Muội.
...
Bà liệt nửa xuống khỏi giường, muốn liều mạng với trong thôn, nhưng bị mọi nh/ốt trong chính.
Bà biết khóc khiến sợ hãi, sởn truyền rất xa, ngay cả đầu cũng thể được.
Người trong bảo với bảo đừng nữa.
Bà vươn qua khe cửa và nói: là bị bọn chúng ép ch*t! Sỏa đến huyện, đến Bắc Kinh.”
Tôi cười hì hì tay, với nội: “Không cần đâu, đang dưới cây hòe.”
Người lời bỗng hét toáng rồi bỏ chạy, ngày hôm cây hòe năm đầu kia đã bị ch/ặt mất.
Ầy, sau này còn chỗ hóng mát nữa rồi.