Giọng hắn khàn khàn, như đang mê hoặc:

“Bật thiết bị dò quét rồi, quanh đây không có quái vật. Ngày mai cũng sẽ an toàn. Em có thể nghỉ ngơi một hôm.”

Mà “nghỉ ngơi” của hắn, chính là tay đã đặt lên eo tôi.

Tôi suýt bị kéo theo, thì bên ngoài vang lên tiếng Giản Trúc kêu thất thanh:

“Có quái vật! A... đừng lại gần!”

Tôi lập tức gạt hắn ra, lao ra khỏi phòng.

Khu vực chúng tôi thám hiểm là vùng nguy hiểm cấp cao, quái vật đều từ hạng A trở lên.

Một mình tôi đối phó rất vất vả, chỉ có thể kéo Giản Trúc chạy trốn khắp nơi.

Một phút, tôi hạ được một con quái vật cấp A, nhưng chúng càng lúc càng nhiều, thậm chí cả cấp S cũng xuất hiện.

Đội của Tư Trì b/ắn hạ hết cấp A, nhưng với cấp S thì bó tay.

Khi con quái vật vung chiếc đuôi to như thân cây về phía Giản Trúc, tôi chỉ kịp đẩy cậu ra, định liều thân đỡ đò/n.

Nhưng một bàn tay đã nhanh hơn tôi, chặn lấy chiếc đuôi kia — bàn tay ấy in một dấu sâu hoắm trên lớp vảy dày.

“Đứng yên ở đó.”

Tư Trì nói xong, lao thẳng vào chiến trường.

Khắp bầu trời n/ổ tung những chùm lửa, khói bụi mịt m/ù, chỉ lờ mờ thấy bóng hắn đang tung hoành giữa đám quái vật.

Các binh sĩ nhìn nhau, líu lưỡi:

“Hôm nay hình như tâm trạng thượng tá không được tốt lắm?”

Chưa đầy mười phút, trận chiến đã kết thúc.

Trong ánh lửa rực đỏ, tôi vừa định bước tới, Giản Trúc đã lao đến ôm ch/ặt Tư Trì:

“Trên người anh toàn là m/áu và tủy của quái vật cấp S, thật lãng phí! Mau để tôi thu thập lại!”

Hóa ra Giản Trúc ôm hắn không phải vì lo lắng.

Tôi khẽ bật cười, rồi mới chậm rãi nhận ra...

Thật may mắn, hắn không sao.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm