4.
Mạnh Tiểu Địch quá đỗi ngoan ngoãn.
Ngoan đến mức khiến tôi có ảo giác rằng cậu ta thích tôi.
Cậu ta nói, hôn môi là hành động chỉ những người yêu nhau mới được làm. Tôi nghĩ, cậu ta đang đòi hỏi tình yêu từ tôi.
Tôi cảm thấy cậu ta không xứng. Mạnh Tiểu Địch là một tên ngốc, lại là một vệ sĩ thô kệch. Làm sao tôi có thể yêu một người như cậu ta được?
Người tôi thích là kiểu người như Cố Bắc Tinh. Một tiên nhân cao cao tại thượng, không vướng bụi trần.
Mạnh Tiểu Địch phàm tục, quá đỗi phàm tục.
5.
Tôi vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ thích Mạnh Tiểu Địch.
Sau này tôi mới nhận ra, Cố Bắc Tinh là ảo ảnh, còn Mạnh Tiểu Địch là nhục dục thực tế, rơi rớt trên người tôi.
Cậu ta đúng là phàm tục.
Nhưng tình yêu của con người, vốn dĩ cũng phàm tục như vậy.
6.
Khi tôi nhìn rõ chính mình, cũng là lúc tôi nhìn rõ Mạnh Tiểu Địch.
Tên ngốc đó... Cậu ta chỉ nghe lời, chứ không phải yêu tôi.
Tình yêu của cậu ta, đã sớm trao cho người khác rồi.
[Hết]
Mình giới thiệu một bộ truyện khác do nhà mình up lên web Dammy ạ:
TÔI ĐÃ THỨC TỈNH, ĐÚNG LÚC ĐANG CƯỠNG ÉP YÊU THIẾU GIA THẬT - Tác giả: Tinh Nguyệt
Tôi đã thức tỉnh, đúng lúc đang cưỡng ép yêu thiếu gia thật.
“Cậu là đồ s/úc si/nh!” Khóe mắt cậu ấy ửng đỏ, xiềng xích trên tay chân kêu leng keng trong lúc cậu giãy giụa.
Nhưng cậu ấy càng ch/ửi, tôi lại càng thêm hưng phấn!
Động tác kéo quần cậu ấy cũng trở nên gấp gáp hơn.
Thế nhưng, giây tiếp theo, một đoạn cốt truyện bỗng nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Trong nguyên tác, cậu ấy là Thụ được vạn người cưng chiều, các Công (chồng) đều có tiền có thế, nhưng vì tôi đã nhanh chân ‘hớt tay trên’ mà khiến họ h/ận tôi đến tận xươ/ng tủy. Chưa kể, tôi còn ‘chim sẻ chiếm tổ’ ngồi chễm chệ ở vị trí thiếu gia thật.
Sau này, tôi không chỉ bị b/án vào ‘tiệm vịt’ (người b/án d/âm nam), mà cuối cùng, t.h.i t.h.ể còn bị phân tán rải rác ở khắp các góc cống rãnh hôi thối…
Nghĩ đến đây, tay tôi run lên, không tự chủ được mà kéo quần áo cậu ấy lại: “Đừng… đừng để bị cảm!”
1.
“Đừng… đừng để bị cảm!” Nói xong câu này, tôi vội vàng tụt xuống khỏi người Tiết Nhượng.
Đứng dưới đất, tôi cảm thấy có chút luống cuống không biết phải làm gì.
Những mảnh quần áo bị tôi x/é rá/ch nằm vương vãi trên nền đất, dường như trong khoảnh khắc này đã biến thành hung khí có thể siết c.h.ế.t tôi.
Tôi vội vàng đ/á chúng ra xa.
Vừa quay đầu, tôi liền nhìn thấy làn da trắng tuyết, xươ/ng quai xanh mê người của Tiết Nhượng, cùng với những giọt mồ hôi đang chầm chậm lăn trên đó. Kết hợp với gương mặt cậu ấy vì kích động mà thêm phần xinh đẹp, ửng hồng… Tôi không nhịn được nuốt nước bọt.
Khi kịp phản ứng, tôi h/ận sắt không thành thép mà tự cho mình một bạt tai.
Rất tốt, tỉnh táo hơn nhiều rồi.
Không dám nhìn Tiết Nhượng nữa. Tôi nhặt miếng vải vụn dưới đất lên, bịt kín mắt mình.
Dưới màn đêm đen kịt, tôi thở phào nhẹ nhõm, luôn có một cảm giác an lòng khó tả!
“Mạc Đồng, cậu lại bày trò quái q/uỷ gì thế hả?”
Nghe thấy tiếng, tôi lập tức đi về hướng ngược lại, đụng phải tường xong, liền mò mẫm trong bóng tối tìm đường rời đi,v“Tôi không làm nữa, cậu tự mình làm đi!”
2.
Trong sách, tôi là nhân vật phản diện giai đoạn đầu.
Không chỉ một lần b/ắt n/ạt cậu ấy ở trường, mà sau một lần học bơi, tôi đã để mắt đến Tiết Nhượng trong bộ dạng ướt đẫm.
Và tiến hành cưỡng ép yêu, hành hạ cậu ấy một cách tà/n nh/ẫn.
Tôi cố gắng hồi tưởng lại những hành vi trước kia, h/ận không thể đ/ập nát cái đùi của mình!
Có hảo cảm thì cứ có hảo cảm, tại sao cứ phải cố tình gây chuyện để thu hút sự chú ý của cậu ấy làm gì cơ chứ?
Quay đầu nhìn lại căn biệt thự giam giữ Tiết Nhượng, tôi đ/au lòng đến muốn thổ huyết.
Thật phí công cái tầng hầm được tôi cải tạo và những dụng cụ đã được tôi chọn lựa kỹ lưỡng.
Lúc này, tôi hoàn toàn không hề nhận ra. Tầng hầm này sẽ không uổng công cải tạo, dụng cụ cũng sẽ không lãng phí.
Về sau, tất cả đều sẽ được Tiết Nhượng dùng ngược lại lên người tôi.
Chỉ là khi ấy, thứ tôi hối h/ận đến mức chỉ có thể đ/ập vào, lại là… thành giường…
3.
Nhận ra mình là thiếu gia giả, tôi lập tức kết thúc cuộc sống tiêu tiền như nước, không cần suy nghĩ của mình. Bắt đầu cố gắng học tập chăm chỉ.
Bởi vì sau này, tất cả mọi thứ của tôi đều sẽ bị Tiết Nhượng thu hồi. Chỉ có kiến thức đã học được, đã ghi nhớ trong đầu mới là thứ không thể bị cư/ớp đi.
Đối với những lời mời gọi hẹn hò ngày qua ngày của bạn thân, tôi có thể từ chối đều từ chối hết.
“Mạc thiếu gia à, đi không? Ra ngoài chơi thôi!” Bạn thân khoác vai tôi, nhe hàm răng trắng ra cười ngốc nghếch, hoàn toàn không nhận ra sự lo lắng của tôi.
Tôi nhíu mày nhìn vẻ mặt không biết nhân gian khổ ải của cậu ta. Không biết có nên nói cho cậu ta biết hay không, rằng cha cậu ta có con riêng, mẹ cậu ta cũng có con riêng. Nếu cậu ta không nỗ lực hơn nữa, sẽ bị hai đứa con riêng kia đ/è bẹp đến ch*t?
Nghĩ đến tình cảm từ nhỏ đến lớn giữa tôi và cậu ta, tôi cảm thấy tôi nên mở lời.
Nhưng vừa định lên tiếng, tôi đã nhìn thấy Tiết Nhượng bước vào từ cửa lớp học.
Thân hình cậu ấy cao ráo, mảnh khảnh, làn da trắng nõn, hàng mi dài và cong, đôi mắt sáng như vì sao. Nếu không phải đôi mắt ấy đang chứa đầy sự gi/ận dữ, tôi thật sự muốn cảm thán một câu: “Ối trời, nhìn thật là cuốn hút!”
Thế nhưng lúc này, tôi chỉ muốn cúi đầu, cố gắng che giấu sự hiện diện của mình.
Tuy nhiên, người bạn thân bên cạnh tôi xưa nay chưa từng biết chữ “khiêm tốn” viết như thế nào. Cậu ta dùng khuỷu tay chọc chọc tôi, ra hiệu cho tôi nhìn, trong mắt tràn đầy vẻ hả hê, vui sướng khi người khác gặp họa, “Tên này ướt sũng cả người, là cậu làm đúng không?”
Nhờ lời nhắc nhở của cậu ta, tôi mới chợt nhận ra.
Nước đang nhỏ xuống từ tóc cậu ấy, chiếc áo sơ mi trắng dính sát vào da thịt, làm nổi bật những đường cong cơ thể tuyệt đẹp.
Trong đầu tôi lại bất giác nhớ lại hình ảnh cậu ấy bị tôi nh/ốt dưới tầng hầm hôm đó. Càng nghĩ càng thấy quyến rũ đến mức cư/ớp đi h/ồn phách, cả người bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa nóng rực.
Nhưng vừa nghĩ đến hậu quả… Tuyệt vời, xìu rồi.
“Im đi, tôi không phải loại người đó!”.Tôi vội vàng chối bỏ, chuyện chưa từng làm thì chính là chưa từng làm, tôi không thể làm kẻ chịu tội thay được.
4.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều đồng loạt cho rằng đó là do tôi làm.
Chỉ vì hình ảnh thiếu gia nhỏ kiêu căng, tùy hứng của tôi trước đây đã quá ăn sâu vào lòng người.
Nhìn Tiết Nhượng đang từ từ tiến đến, tôi thở dài, “Thật sự không phải tôi!”
Cậu ấy không tin. Và nghiêm giọng phản bác: “Cậu dám nói không có chút ý đồ bất chính nào với tôi?”