Hoàng San San đã làm 2 việc.
Việc thứ nhất, liên hệ với các phương tiện truyền thông, trang tin điện tử và các tác giả tự do để đăng tải toàn bộ sự việc năm xưa, tạo làn sóng dư luận dày đặc trên mạng.
Việc thứ hai, chị ấy yêu cầu xem xét lại bản án cũ thông qua các thủ tục hành chính phức tạp.
Đúng vậy, chính thức khiếu nại phán quyết của tòa án năm đó.
Khi Trần Dương làm giấy chứng nhận t/âm th/ần, bố mẹ Trịnh Tinh Thần cũng làm theo.
Nhưng vì gia đình họ chỉ là thường dân buôn b/án nhỏ, không đủ thế lực đưa con trai ra ngoài.
Chị ấy dựa vào điểm này để lập luận: Trịnh Tinh Thần đáng lẽ phải vào viện t/âm th/ần chứ không phải trường giáo dưỡng.
Gia đình Trịnh Tinh Thần đang làm hộ chiếu và xin visa, cả nhà chuẩn bị ra nước ngoài.
Kết quả, làn sóng bàn tán về vụ án cũ đẩy Trịnh Tinh Thần vào tâm bão, không thể chạy đi đâu được.
Dưới áp lực dư luận, cảnh sát và tòa án lập tức mở lại hồ sơ, x/á/c nhận Trịnh Tinh Thần thực sự có giấy chứng nhận bệ/nh t/âm th/ần.
Cả nhà họ Trịnh đứng hình, không thể thừa nhận đây là giấy tờ giả mà họ xin được từ việc hối lộ năm xưa.
Trịnh Tinh Thần bị cưỡ/ng ch/ế đưa vào viện t/âm th/ần, “hưởng thụ” liệu pháp sốc điện và th/uốc men mỗi ngày.
Bố mẹ Trịnh Tinh Thần sốt ruột, lập tức tìm người lo lót, mong muốn đưa con trai về.
Kết quả, họ bị phóng viên do Hoàng San San sắp đặt quay lén và phát tán lên mạng.
Cảnh sát trưởng vì vậy mà bị cách chức.
Hoàng San San lại tung tin rằng đây là âm mưu dàn dựng của nhà họ Trịnh.
Cảnh sát trưởng này vốn là ông trùm bảo kê nhiều năm trong giới giang hồ.
Chẳng biết từ hôm nào, bố mẹ Trịnh Tinh Thần đột nhiên biến mất không dấu vết.
Còn Trịnh Tinh Thần trong viện t/âm th/ần nghe đâu cũng bị tăng gấp đôi liều sốc điện và th/uốc, ngày đêm khóc lóc đòi mẹ.
Tôi từng thăm cậu ta một lần, chủ yếu để kể về việc bố mẹ cậu ta mất tích, cho cậu ta hiểu thế gian này đã không còn ai che chở.
Như cảnh em gái tôi lúc tỉnh lại dưới lòng đất, bơ vơ không nơi nương tựa.
Nhìn ánh mắt dần tuyệt vọng của cậu ta, tôi biết cậu ta đã thấu hiểu.
Hoàng San San nói buổi học cuối cùng sắp kết thúc.
“Em đã học được gì?”
“Hình ph/ạt khắc nghiệt nhất chưa chắc đã là gi*t họ. Đôi khi sống còn đ/au khổ hơn ch*t.”
“Còn gì nữa?”
“Có những lúc không phải luật pháp vô dụng, mà do bản thân chúng ta chưa đủ mạnh.”
Chị ấy gật đầu, rút từ trong túi áo ra một tấm ảnh.
Trong đó là gương mặt tươi cười rạng rỡ của em gái tôi.
Tôi với tay định đón lấy, đến nửa chừng lại thu về.
“Sao không nhận?”
“Tay em dơ.”
Chị ấy ép tấm ảnh vào lòng bàn tay tôi.
“Người xưa có câu: Th/ủ đo/ạn tàn đ/ộc, lòng dạ từ bi.”
“Chỉ cần đừng quên, em gái em từng mong chị gái mình trở thành người thế nào.”
Tôi nhìn nụ cười của em gái trong ảnh, đáy mắt ẩn hiện thứ tình cảm mờ ảo.
Gió nhẹ thoảng qua, hóa thành vòng tay ấm áp.
Trong làn gió văng vẳng lời em gái nói: “Em thích chị nhất, thích chị nhiều lắm.”