Người sân đều ngơ ông cũng rối cùng.
Tôn hàng xóm “Chú, sao lại gi*t đang mang th/ai Có phải bắt rồi hay không?”
Ông khẽ cau mày, ông “Sao có thể chứ, tao rõ ràng này còn chưa giống mà?”
Bà cầm cây kéo, sợi dây thừng đang trói quanh lợn: nhanh đỡ nó vào để nó đẻ đã.”
Mấy hợp lại, cuối cùng cũng khiêng nó vào chuồng.
Bà “Xem trí của ông kìa, nhất định bắt rồi.”
Ông “Không thể nào, làm sao có chuyện được.”
Tôn cười “Thế này không phải tốt rồi sao, vừa có lại vừa có tiền.”
“Đúng thế, nhìn này xem, ít cũng phải có tám con.”
“Không khéo còn mười chứ.”
Mấy cứ vậy tập trung tám chuyện, câu anh câu.
Con này hình bị khó sinh, mãi không chịu chui ra.
Bà sốt ruột bèn cầm kéo tới giúp đỡ, lại nói tôi: “Tiểu Đậu Tử, đi chậu nóng lại đây.”
Tôi chạy lon ton vào nhà, cầm phích trên chiếc giường đất, lúc này đang đọc sách.
Tôi “Chú đó, có đi xem không?”
Chú “Sinh thì có hay để xem, không đi đâu.”
Chú viên đại học duy nhất ở làng, niềm tự của họ Trương chúng tôi.
Ông bà cùng thương chú, mấy việc bẩn thỉu nhọc ở chưa bao giờ để phải động tay.
Tôi cầm phích bước vào lợn.
Bà đang đỡ đẻ kia, khó khăn mới lôi con, nhưng chỉ có nửa phần còn lại chẳng biết đi nơi thể bị cắn mất.
Bà sửng sốt mấy giây, “Thế này đây?”
Ông vội nhảy vào kia lên nhìn lúc: “Con này bị dị dạng xem khác đi.”
Con kêu ré lại lần này còn nghiêm hơn, chỉ lòi có nửa lợn.
Bà cau mày, “Tôi không tin, lẽ chẳng có bình thường?”
Lại qua mấy sau, những do tất đều dị dạng, thể bị thú ăn thịt vậy.
Ông “Nhìn thì có vẻ chẳng còn rồi.”
Lời này của ông còn chưa dứt, tru lên tiếng cùng đớn.
Con này so mấy thì to hơn nhiều.
Bà nắm nhỏ của con, từ từ lôi nó khỏi mẹ.
Con vừa mới này… của nó, chính x/á/c nói thì trông giống khuôn người, còn có tóc mềm mượt ở trên đầu.
Bà sững sờ ngột dậy, to giọng kêu lên: “Chuyện… chuyện này quái vậy?”
Sắc ông tái xanh, vẻ nghiêm “Cũng chỉ dị dạng thôi, hiếm thấy nên lạ.”
Tôi lon ton chạy vào nhà, kéo cánh tay mình “Chú mau xem, ra dị dạng, trông nó giống luôn.”
Chú ngây lúc, ném quyển sách tay chạy mạch lợn.
Câu tiên nói nhìn thấy kia chính là: “Gi*t nó đi!”