Vương Tông suốt ngày ngồi rồi, vừa vòi từ người gái là tức lang thang hưởng lạc, tiêu hết lò dò về nhà.
Chuyện ông biến mất vài hôm đã thành chuyện cơm bữa.
Hơn nữa ngoại trừ ông bà ngoại, gh/ét ông thấu xươ/ng, làm gì ai chủ tìm.
Ông bà ngoại tuổi sức yếu, mắt mờ chân chậm, thêm m/ù chữ, muốn gọi điện thoại còn phải nhờ hàng xóm bấm hộ.
Lừa hai cụ dễ như trở bàn tay.
Ninh Thành giáp biển, ném x/á/c xuống đại dương mênh mông, thần hay q/uỷ biết.
Tôi đã lòng.
Đúng một kẻ tồi tệ như Vương Tông, sao đáng tôi đền mạng?
Ông đáng phải ch*t, ông thì tốt quá, cuối cùng chúng tôi cũng sống yên ổn.
Thế là tôi vàng xử lý thương trên lưng, chất th* th/ể ông vào vali, chuẩn bị phi tang.
Không ba tôi quá hốt hoảng.
Trên đường xe, ông trúng một cặp vợ chồng vượt đèn đỏ.
Chiếc dừng lại.
"Ba... ba vừa phải người à?"
Ba tôi suy sụp.
Tôi an ủi ông: "Không sao đâu, cứ chạy tiếp đi."
Đầu óc tôi quay cuồ/ng.
Lúc này dừng là thể, cảnh sát nơi là hiện ngay x/á/c trong cốp xe.
Nhưng bỏ chạy khỏi hiện trường cũng xong, nơi sẽ sớm lần tung tích tôi.
Đến lúc bị thẩm vấn, chỉ ba tôi chịu nổi áp mà khai hết.
Chi bằng... đầu thú!