Chính Giang Chử là người ngày ngày đút cơm cho tôi, nghe tôi đọc và chép bài giúp tôi.

Biết tôi không tiện, ngay cả tắm rửa cậu ấy cũng chạy tới giúp.

Nhờ có Giang Chử, tôi không những không bị rớt môn mà còn cao lên đáng kể nữa.

Sau đó, để bày tỏ lòng biết ơn, tôi đã tự tay làm một chiếc vòng cổ thủ công hình con sói nhỏ mà cậu ấy thích nhất rồi tặng cho cậu ấy.

Không ngờ cậu ấy vẫn luôn đeo nó trên cổ.

Tôi liếc nhìn Giang Chử, rồi chột dạ nuốt lại lời từ chối.

Được tôi đồng ý, Giang Chử càng ngày càng quá đáng.

Không chỉ cọ tới cọ lui vào người tôi sau khi tôi tắm xong để lại mùi hương của cậu ấy, mà còn bắt tôi làm tổ cho cậu ấy trên giường, bắt tôi nằm cuộn tròn trong chăn nệm vương mùi của cả hai đứa rồi ngủ cùng cậu ấy.

Thậm chí, vào lúc nửa đêm, cậu ấy còn đưa đuôi vào tay tôi, bảo tôi giúp cậu ấy xoa dịu cơn bồn chồn trong thời kỳ biến đổi.

Ban đầu tôi rất sẵn lòng giúp đỡ cậu ấy.

Dù sao thì tôi cũng đẹp trai tốt bụng, lại còn có tình nghĩa ngày xưa với Giang Chử nữa.

Cho đến khi tôi nghe được những lời của Tần Lượng...

3

Hôm đó, Giang Chử nói cảm ơn tôi vì khoảng thời gian qua đã vất vả vì cậu ấy, và còn tặng tôi một sợi dây chuyền.

Tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay, mặt dây chuyền chính là lông đuôi của cậu ấy.

Tôi cũng không để ý lắm.

Cứ nghĩ đây là cách cậu ấy bảo vệ tôi.

Dù sao có một người bạn là người sói, khi đi cắm trại chắc cũng dọa được kha khá động vật hoang dã.

Tôi vênh váo đeo sợi dây chuyền ra ngoài, bị Tần Lượng túm lại hỏi:

"Cậu nhổ lông con chó nào rồi xâu thành cái vòng này đeo thế?"

Vì không muốn nói cho người khác biết bí mật của Giang Chử, tôi ậm ờ cho qua chuyện.

Rồi nhớ đến chuyện Tần Lượng rất thích xem thế giới động vật, tôi bèn hỏi cậu ta vài câu về đặc tính của loài sói.

Mắt Tần Lượng sáng rực: "Sói á? Đúng là rất thích đ/á/nh dấu bằng mùi hương đấy. Chúng có ý thức lãnh thổ rất cao, sẽ đ/á/nh dấu con mồi, ổ của mình các thứ."

Con mồi, vậy mà tôi lại là con mồi của cậu ấy sao?

Tôi lạnh người đi phân nửa: "Thế còn việc làm tổ thì sao?"

"Thông thường là sói cái làm tổ, sói đực thỉnh thoảng giúp một tay, chủ yếu để dùng trong thời kỳ sinh sản."

Tôi tự mình biết rõ, tôi chắc chắn không phải là con sói cái sẽ sinh con đẻ cái với cậu ấy.

Vậy thì tôi chỉ có thể là thức ăn dự trữ cho con của họ mà thôi.

Tôi coi cậu ấy là anh em, cậu ấy lại coi tôi là thức ăn.

Nửa trái tim còn lại cũng ng/uội lạnh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Cung Tường Liễu

Chương 47
Năm đó tôi mới mười bốn tuổi, tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống. Lần đầu gặp một người như thế - người búi tóc kẻ lông mày cho tôi, ngâm thơ hát điệu vì tôi, từng câu từng chữ 'cưng ơi' ngọt ngào. Lẽ nào tôi chẳng một lần rung động? Rốt cuộc thì, non sông nặng tình còn giai nhân chỉ nhẹ tựa mây trôi. Hoàng thượng ngày ngày viết cho tôi: 'Chàng cưỡi ngựa tre đến/Vui đùa dưới trăng mờ/Cùng lớn lên Trường Can/Thuở ấu thơ ngây ngô'. Nhưng người cùng chàng thả diều đuổi bướm thuở nào đâu phải tôi? Bài thơ ấy sao có thể là dành cho tôi? May thay trái tim tôi chỉ run lên ba ngày rồi tàn lụi, từ đó sống vô lo vô nghĩ nơi cung cấm. Khổ nỗi cũng chính ba ngày phù du ấy khiến tôi tỏ ngộ chân tình, chẳng thể oán hờn dù người kia bạc bẽo. Nhìn lại hai mươi năm sống thay hình đổi bóng, chợt nhận ra mình chẳng biết trút giận vào ai.
Cổ trang
Cung Đấu
Ngược luyến tàn tâm
1