Ngoại truyện 1
Lưu Thanh nhìn mình gương, khuôn mặt đầy mụn, tay m/ập mạp lớp mỡ bụng.
“Choang!”
Cô gi/ận dữ ném lọ dưỡng bàn vào gương.
“Ch*t đi! Ch*t hết đi! ch*t đi!”
“Tại sao thể giỏi, xinh đẹp, sống tài xế lái xe đưa đón, còn b/éo ú x/ấu xí, sống ngôi nhà tồi tàn, mỗi ngày phải chen chúc xe buýt học?”
“Hu hu hu, ông trời tại sao lại tại sao phải là Hạ?”
“Cô muốn không?”
Giọng và vang vọng cất lên, vỡ hiện ra bóng đen.
Người phụ vẻ chuyển, nhưng khuôn mặt ẩn sau lớp sương m/ù đen nhìn rõ.
“Cô là ai?” Thanh sợ đầu hỏi.
“Tiệm đồ số chín, Kh/inh Tửu Tửu.”
“Cô nói, muốn đ/á/nh đổi điều gì?”
Lưu Thanh mừng rỡ đứng dậy.
Chỉ cần thể dù đối phương là q/uỷ cũng sợ.
“Tôi, đ/á/nh đổi của 20 năm!”
Bóng đen khẽ cử động, giọng xa xăm và vang vọng: “20 đủ, 30 năm. Cô 30 thọ, lấy được mọi thứ của ấy.”
“Đây mới là bằng.”
Nghĩ khuôn mặt tinh của làn trắng mịn, thự trọng, tài xế riêng, đúng rồi, nghe cũng thích Hạ!
Đó là Thần, nếu chẳng phải thể Thần, thậm chí kết ta?
Hơi thở của Thanh bắt đầu dồn dập.
30 30 sống thế này so ch*t gì nhau?
“Tôi Tôi đổi 30 Hạ!”
“Vốn thể sống hơn tuổi, nếu chỉ sống mươi mấy tuổi, chắc chứ?”
Lưu Thanh siết ch/ặt nắm tay, kiên gật đầu.
Cô muốn đã quá chán ngán đời bị người kh/inh miệt này!
Người phụ khẽ gật đầu: “Hợp hiệu sáng mai tỉnh dậy, là Hạ.”
Ngoại truyện 2
“Chồng, chúng đã lâu gặp rồi. Bố mẹ buổi tiệc, bảo chúng nhất phải tham gia.”
Thẩm đầu lên vẻ gh/ê t/ởm, nhìn người phụ trước mặt thân hình đầy mỡ.
Cô nặng nhiêu rồi gần 200 cân rồi phải không?
Hình trước mắt và ký ức về thời trung dần trùng khớp.
Điểm nhất là bây giờ trắng hơn và biết cách trang điểm hơn.
“Lưu Thanh, chúng đi.”
Người phụ b/éo bút bàn làm ném thẳng vào Thần.
“Thẩm Thần! Tôi biết gh/ét tôi, nhưng muốn hôn, đơn đâu!”
“Kể từ nghỉ việc, chưa nhìn lần. Nhưng người đã kết rồi, làm vợ của ngôi sao lớn, con cái cũng đã hai đứa, chưa giờ anh!”
Thẩm nhắm mắt lại đ/au khổ, mặc Thanh kéo ta.
Khi Mỹ, đã phát hiện ra điều gì đó đúng.
Cô còn thích vận động, còn tràn đầy nhiệt huyết và mê nữa.
Ngoài chăm vẻ bề ngoài, uống vui chơi, sở thích nhất của là bám lấy anh.
Người giỏi ngày nào giờ thậm chí còn phải lại.
Anh phải là chưa nghi ngờ, nhưng Thanh đã mê ta.
Cô chủ động đưa sạn, trao thân anh.
Trần tự tin hiếu đối luôn giữ thái độ kiêu hãnh.
Thẩm chưa thấy đa và quyến rũ vậy.
Anh đã chìm đắm sự mê đó, thể tỉnh lại.
“Thẩm Thần, nếu dám hôn, nhảy từ tầng thượng ty xuống, là làm.”
Lưu Thanh nắm ch/ặt cổ áo Thần, ánh mắt hiện lên sự đ/ộc á/c và đi/ên cuồ/ng mà chưa thấy.
Vị đắng tràn ngập hối ruột.
Nhưng gia đình có, dám đắc tội.
“Được, chúng tiệc.”
Thẩm tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lưu Thanh muốn buông tha anh, xuống địa ngục.
Để xem nhân lạnh lẽo này, thể chịu đựng được lâu.