Mãi đến khi Tô Duật rời đi, tôi vẫn chưa thể hồi phục sau cú sốc.

Hắn nói sẽ cho tôi thời gian suy nghĩ, ngủ vạ vật trên ghế sofa một đêm rồi sáng sớm hôm sau đã quay về trường.

Tôi thao thức cả đêm.

Vốn tưởng hắn đùa, nhưng Tô Duật chăm chú nhìn tôi, thong thả nói: "Nếu anh nhất định coi nhẹ chuyện này, em sẽ lập tức bắt đầu theo đuổi anh nghiêm túc."

Gần ba năm không gặp, lúc tái ngộ lại bị đứa cháu của mình tỏ tình.

Chuyện động trời như vậy, nói ra chắc chẳng ai tin.

Nhưng đây hoàn toàn không phải là giấc mơ của tôi.

Ở trường, khi từ xa thấy Tô Duật tiến về phía mình, tôi dựng cả tóc gáy. Ngôi trường lớn thế này, sao cứ đụng mặt hắn mãi?

hắn đi cùng mấy người, không khí trò chuyện vui vẻ có vẻ rất tốt.

C/ứu tôi với, khoảng cách đi ngang qua còn dài thế này, làm sao tôi bước nổi?

Vô thức tôi bắt đầu đi cùng tay cùng chân, người cứng đờ như vừa mới lắp ráp xong.

Vì đã phát biểu trong lễ khai giảng, có sinh viên tinh mắt nhận ra tôi, lớn tiếng chào "Chào thầy giáo!".

Cậu sinh viên này! Cậu đã học đại học rồi! Đừng quan tâm quá đến việc trên đường có gặp giáo viên hay không chứ!

Ánh mắt ngây thơ đến ngốc nghếch của cậu sinh viên hét to kia sắp trào ra hết rồi, tôi đối mặt với mấy ánh nhìn đổ dồn về phía mình, gượng nở nụ cười gật đầu với họ.

Tô Duật khẽ chế nhạo: "Thầy giáo Tô dễ thương thật đấy."

Tôi cảm thấy mặt mình bỗng đỏ bừng lên.

Cúi đầu đợi họ đi qua, nhưng Tô Duật lại dừng bên cạnh tôi.

Hỏi khẽ bằng giọng chỉ hai chúng tôi nghe thấy: "Suy nghĩ xong chưa?"

Tôi lo lắng liếc nhìn những người khác đã đi ra xa một chút mà hoàn toàn không hay biết.

"Đừng đùa nữa Tô Duật."

"Em không đùa."

hắn lại tiến thêm một bước, hơi cúi đầu xuống, khoảng cách với tôi chỉ vừa một nắm tay.

"Tô Duật!"

Bạn cùng lớp hắn cuối cùng cũng phát hiện hắn bị tụt lại, dừng chân gọi.

Tô Duật làm ngơ, nghiêng đầu chút ít, từ từ áp sát lại. Liếc mắt thấy hắn giơ tay lên, từ từ đưa về phía mặt tôi, đầu óc tôi lập tức trống rỗng.

hắn không định...

"Thầy cứ để thứ này trên đầu đi suốt đường à?"

hắn lùi một bước đứng thẳng lên, trên tay nhặt được một chiếc lá khô không biết lúc nào rơi trên đầu tôi.

"... Anh tưởng em định làm gì?"

Tôi hoảng hốt ngẩng mặt lên, thấy vẻ mặt chế giễu của hắn mới nhận ra mình bị chơi khăm.

"Mau mau đi đi, bạn cậu đang gọi kìa."

hắn nhét chiếc lá vào lòng bàn tay tôi, móng tay cố ý nhẹ nhàng cào qua da tôi.

"Nếu anh không nghiêm túc nhìn nhận em, em sẽ làm như anh nghĩ."

Nói xong nó rút tay lại nhanh gọn, quay người theo bạn, để mặc tôi một mình đứng ngơ ngẩn giữa gió.

Tôi thật sự nghi ngờ nó gắn định vị cho tôi, bằng không sao lúc nào cũng bị hắn bắt gặp chuẩn x/á/c thế.

Đang ăn cơm ở căng tin, hắn cầm khay thức ăn đến ngồi ngay cạnh tôi.

"Sao thầy giáo Tô chỉ ăn thịt vậy? Dinh dưỡng không cân đối đâu."

Rồi không biết từ đâu biến ra một đống đồ ăn, tôi liếc nhìn, dù lướt mạng không sâu nhưng cũng biết toàn là món ngon ở các quán nổi tiếng giới trẻ yêu thích, xếp hàng ít nhất một tiếng.

Tôi dạy học sinh của mình, hắn một chuyên ngành chẳng liên quan gì cũng chạy đến nghe.

Đáng gi/ận hơn là, anh chàng này lại là người chăm chú nhất trong đám cúi đầu lướt điện thoại, lơ đễnh trốn tiết. Hắn còn biết đặt câu hỏi nữa chứ. Hắn ta thật sự khiến tôi ch*t mất.

Chạy bộ đêm ở sân vận động, vô thức bên cạnh đã có thêm một người. Khi tôi giãn cơ, cậu ấy áp sát vào, nhân góc sân không đèn mà ép tay tôi đặt lên cơ bụng nó.

"Thích không? Tập cardio không ra cơ bụng đâu. Đến nhà thầy giáo nhé? Em dạy cho."

C/ứu tôi với, hình như hắn... thật sự nghiêm túc.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Phát trực tiếp cùng Tần Thủy Hoàng và Hán Vũ Đế mở mắt nhìn thế giới

Chương 22
【Bài viết này được đăng vào khoảng 7:29 thứ Bảy, và cùng ngày có nhiều chương mới, mong mọi người ủng hộ nhiều hơn, cảm ơn!】 Gai Cô là một người đam mê lịch sử. Khi so sánh lịch sử cổ kim, mỗi lần thấy những phát minh ban đầu của tổ quốc bị coi thường, rồi truyền ra nước ngoài và bị họ vượt qua, Gai Cô đều ước có thể xuyên không về cổ đại để tự mình hành động. Càng xem càng tức giận, Gai Cô quyết định làm video, chia sẻ với nhóm người cùng sở thích về những tiếc nuối trong lịch sử khi những thứ đi trước lại bị bỏ qua. Không biết đến lúc nào, video của cô bị thả vào các không gian song song lịch sử, nơi các hoàng đế và dân thường đều xem được hết. Từ so sánh tứ đại văn minh cổ quốc bắt đầu, Gai Cô dẫn dắt người xưa cùng mở mang tầm mắt nhìn thế giới. Từ tứ đại cổ quốc nói đến văn minh toàn cầu; Từ lăng mộ hoàng đế nói đến di sản hải ngoại; Từ phân chim đại chiến nói đến kỹ thuật nông nghiệp; Từ mẫu hệ thị tộc nói đến sức mạnh nữ giới; Từ tứ đại phát minh nói đến cách mạng công nghiệp; Từ trăm nhà đua tiếng nói đến văn hóa phục hưng; Từ Trà Mã Cổ Đạo nói đến gián điệp thực vật; Từ thơ Đường Tống từ nói đến sự xâm lấn văn hóa... Các hoàng đế nhìn thấy bản đồ thế giới với những vùng đất chưa biết, nghe về các giống loài phong phú và tạo vật thần kỳ, lòng tham chưa từng có bùng lên. So với việc tranh giành quyền lợi trước mắt, họ quyết định mở rộng lãnh thổ, lập nên công lao bất diệt. Trong lúc không hay biết, lịch sử đã thay đổi thầm lặng... Cao điểm: Không gian song song, lịch sử vô căn cứ! Tiểu thuyết bù đắp tiếc nuối lịch sử, nhưng không thể làm thật! Không cp, không cp! Nhãn hiệu nội dung: Lịch sử diễn sinh Hệ thống Sảng văn Trực tiếp Nhẹ nhõm Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Gai Cô ┃ Vai phụ: ┃ Khác: Giới thiệu ngắn: Thế giới rộng lớn, muốn mời mọi người gia nhập Hoa Hạ Ý tưởng: Hy vọng bảo vệ tốt hơn văn hóa truyền thống, bảo vệ công chúng, để người dân có cuộc sống tốt hơn.
Cổ trang
9
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11