Bà nội được đích thân bác nhỏ hộ tống nhà tôi.
Trước khi đi, bác thầm nói nội đừng quên nhân duyên cháu đích tôn.
Gần đang tán tỉnh gái ông trùm bất động sản.
Ba gái nhân vật đứng trong giới bất động sản, nếu gia vào gia đình này, thì việc tư bác suôn sẻ hơn.
Không biết làm sao nhưng gái vẫn sự cách xa họ.
"Mẹ, mẹ nội thằng bé, mẹ ruột con, mẹ phải giúp chúng con."
Từ khi mọi người đều đủ cơm áo cuộc sung túc, rất thấy được miệng lời ngọc nội mở ra.
Có lúc ba mọi người cố gắng hết mà được câu.
Bọn đòi hỏi quá nỗi nội không đáp ứng hết được.
“Để ta suy xét thử xem…"
Thấy nội vẫn không mở miệng như cũ, bác đ/á/nh mắt hiệu, người tiếp trước nội.
"Bà nội!"
"Nhà th/ủ như vậy, chẳng trách bọn người giàu nhất."
Mẹ ở bên cạnh lẩm bẩm.
Mấy năm trở đây, gia đình bác đã đòi hỏi rất nhiều, nội luôn đáp ứng.
Điều này làm mẹ nhỏ bất mãn, bác bác dâu đều người đ/ộc á/c.
Thậm chí bác còn ý tưởng nh/ốt nội ch*t cóng ở bên ngoài.
“Con chắc chứ?"
Đối cháu trai nước mắt nước mũi đìa, cuối cùng nội mủi lòng hỏi.
Anh gật chắc nịch.
"Trong ba ngày, trẻ đó bị lạc khi leo núi, nhớ đi bé đó."
Anh lấy điện thoại di động nhìn, nhiên thấy ba sau nhóm bạn gái này đi leo núi.
"Bà nội, thật sự nội tốt cháu!"
Gia đình ngay lập khôi khung hạnh phúc.
Chỉ thấy.
Con số trên giảm đi 10.
Số còn 40.
Năm tuổi.
Con số còn trên mỗi người trong nhà.
Bác năm ông 53 tuổi.
Ba năm ba 48 tuổi.
Cô nhỏ 70, năm 45 tuổi.
Chị năm 22 tuổi.
Chỉ người thân trong mình dòng m/áu nội mới yêu cầu nguyện, thì mới đổi thọ.
"Con sắp tốt nghiệp rồi, mau đi nội công việc làm ổn định!"
Mẹ nhắc lần nữa.
Tôi nội được vây quanh khuôn tươi cười, khóe miệng mỉm cười nhưng không cười, đôi mắt đục ngầu nheo lại.
Thân thiết nhưng kỳ lạ.