11
Sau khi Phí Thịnh đi, về ngôi nhà khác của mình.
Vừa thấy tôi, nhíu mày “Sao đi làm?”
Tôi thật mệt mỏi, đành nói bà, đang nghỉ hè.”
Tôi giáo viên tiểu học, dường chưa được điều đó.
Cũng giống hồi nhỏ chỉ đến họp phụ huynh cho chị gái tôi, thậm chí biết mấy.
Tôi ngồi trên sofa, lẩm bẩm lải nhải: “Con kết hôn Phí Thịnh bốn năm rồi, chưa sinh con, chị đi, thứ hai sinh rồi, cuộc sống chồng biết bao.”
Tôi cười cay đắng.
Là muốn sinh sao?
Mỗi lần nói Phí Thịnh, chúng ta sinh đi.
Anh luôn đồng ý, chỉ nói quá sớm, anh chưa chuẩn bị xong.
Bây xem chưa chuẩn bị xong giữ cho tình đầu của anh thì có.
Tôi miệng, thử thăm dò: “Nếu, muốn ly hôn…”
“Ly cái ly!”
Mẹ đột nhiên lớn tiếng ngắt lời tôi.
“Phí Thịnh cưới cao, gia thế tốt, người cũng đáng tin, có lòng.”
12
Quả lẽ ra biết trước kết quả này.
Tôi nuốt xuống nghẹn ngào, “Mẹ, biết rồi.”
“Biết tốt, khiến yên tâm chị con...”
Mẹ lại tiếp tục bài diễn văn dài, lặp lại những lời hơn hai mươi năm.
Tôi im chỉ âm thầm gh/ê t/ởm yếu và bất lực của chính mình.
Từ nhỏ đến lớn, luôn mẫu bị so sánh chị gái mình.
Khi mang th/ai tôi, bố ngoại tình, kiên quyết ly hôn.
Mẹ vốn bỏ tôi, nhưng quá tháng đành giữ lại.
Tôi lớn lên từng ngày, càng thấy sinh ra một lầm.
Bà muốn chứng tỏ bố rằng, xa ông, cũng có thể nuôi dạy hai đứa gái tốt.
Nhưng khiến thất vọng.
Chị gái xinh đẹp, duyên dáng, giỏi.
Còn bình thường, nhút nhát, chẳng có nổi bật.
Vì thế đi từng bước, cẩn trọng từng đi trên mỏng.
Nhưng vẫn tránh bị ra so sánh chị gái.
Đại bằng của chị, công việc lương cao bằng chị.
Có lẽ chỉ có người chồng lấy được, có thể sánh ngang chị gái.
Nhưng Phí Thịnh cũng của tôi.
Tôi mãi mãi chỉ lựa thay thế.
Nhưng tại thể người được kiên lựa cơ chứ?
Chỉ tầm thường, nên xứng đáng chấp nhận sao?