Mặc dù Ông chủ Mã không ngừng giải thích, nhưng có nói rá/ch cả miệng cũng chẳng ai tin. Mọi người đều cho rằng đám rắn đó chưa ch*t hẳn, lỡ như còn có đ/ộc thì sao?
Rắn đ/ộc đúng là quý thật, nhưng đây là để uống vào bụng mà, một khi trúng đ/ộc thì chỉ có chờ ch*t thôi.
“Thôi, mọi người đừng m/ua nữa, mấy con rắn này chưa ch*t hẳn đâu, giữ cái mạng vẫn là quan trọng nhất!”
“Đúng đó, Ông chủ Mã, đống rư/ợu rắn này dù ông có cho không, tụi tôi cũng không dám uống!”
“Đi thôi, đừng đứng xem nữa, cẩn thận mấy con rắn này bò ra khỏi chum rư/ợu đấy!”
Lúc này, Ông chủ Mã thấy chẳng ai dám m/ua, trong lòng nóng như lửa đ/ốt.
Rõ ràng hôm qua ông ta đã vất vả bắt hàng chục con rắn, vậy mà giờ không ai chịu m/ua, khiến lòng ông như bị dội một gáo nước lạnh.
Chỉ đành hô lên với đám đông:
“Mọi người đừng đi, tôi sẽ chứng minh cho mọi người xem!”
Nói rồi, ông lập tức mở nắp chum rư/ợu, dùng vò múc đầy một vò rư/ợu rắn, rồi đứng trước mặt mọi người, lớn tiếng nói:
“Các vị, tôi xin cam đoan, rư/ợu rắn này không hề có đ/ộc!”
Mọi người nhìn ông uống cạn cả vò rư/ợu rắn kia, bắt đầu có chút d/ao động.
Đặc biệt là mấy tay nghiện rư/ợu, ngửi thấy mùi thơm lừng của rư/ợu rắn, liền không nhịn được, định bước tới m/ua thì bất ngờ khựng lại.
“Khoan đã… mọi người nhìn kìa!”
Theo tiếng la, tất cả đồng loạt quay về phía chum rư/ợu, chỉ thấy mấy con rắn ngâm trong chum rư/ợu kia… lại đang từ từ bò ra!
“Má ơi! Tôi đã nói là rắn chưa ch*t mà!”
Tất cả đều hoảng hốt lùi về phía sau, còn tôi thì cau mày đầy nghi hoặc. Rõ ràng vừa nãy tôi thấy Ông chủ Mã đã bẻ g/ãy cổ hết mấy con rắn, thậm chí lưỡi rắn cũng đ/ứt cả rồi, sao giờ chúng lại còn động đậy được?
“Á á á!”
Con rắn bò ra có cổ bị vẹo. chính là con mà Ông chủ Mã đã bẻ cong cổ, rõ ràng đã ch*t rồi, vậy mà giờ lại sống dậy, ngoe ng/uẩy không ngừng, khiến ai nấy đều sởn cả da gà.
“Bốp!”
Ông chủ Mã không nói không rằng, đạp mạnh một phát, con rắn lập tức bị dập nát đầu, m/áu chảy lênh láng, lần này thì nó mới chịu nằm im.
“Phù… phù…”
Ông ấy thở hổ/n h/ển, nhưng mọi người chứng kiến cảnh đó thì chẳng ai còn dám đụng đến rư/ợu rắn nữa. Những con rắn còn sống lù lù trong chum như vậy, ai mà không sợ?
Dần dần đám đông tản đi, sắc mặt của Ông chủ Mã cũng ngày càng âm trầm.
Tôi đi tới nói:
“Tôi đã bảo rồi, đừng đem đám rư/ợu rắn đó ra b/án. Giờ thì mất cả danh tiếng rồi.”
“Haiz… tôi cũng không hiểu nữa, rõ ràng mấy con rắn đó ch*t cả rồi, sao lại có thể sống lại được chứ?”
Nghĩ đến đây, tôi đoán nhiều khả năng là do âm khí từ ngôi m/ộ kia gây ra. Những con rắn này có lẽ đã ch*t từ lâu, nhưng x/á/c thịt lại không bị phân hủy, bị âm khí và tà khí kh/ống ch/ế.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là phỏng đoán, tôi thực sự cũng không có kiến thức chuyên sâu về chuyện này.
“Tốt nhất là đổ hết rư/ợu và rắn đi.” – tôi nói.
Nhưng Ông chủ Mã lại không chịu, nhìn đám chum rư/ợu và chai lọ phía sau, cắn răng nói:
“Tôi muốn xem xem, đám rắn này còn có thể cầm cự bao lâu!”
Ông ấy là người cứng đầu, không chịu đổ rư/ợu rắn đi, mà cứ để hết ngoài cửa tiệm, cho mọi người thấy đám rắn ch*t dần trong rư/ợu.
Nhưng nói thì cũng lạ thật, những con rắn đó cực kỳ tà dị, ngâm trong rư/ợu lâu như vậy mà vẫn chưa ch*t hẳn. Ngay cả con bị ông ấy đạp nát đầu, hôm sau cũng biến mất một cách kỳ lạ.
Người trong phố càng không dám m/ua, còn việc buôn b/án của ông ấy thì ngày càng ế ẩm.
Tôi cũng bắt đầu thấy lạ, bởi cơ thể của Ông chủ Mã ngày càng g/ầy rộc đi một cách khó hiểu.
Vì không ai m/ua, ông ấy mỗi ngày đều tự uống một ít rư/ợu rắn. Nhưng càng uống thì lại càng g/ầy, sắc mặt cũng chuyển sang tái xanh.
Hai tuần sau, trông ông ấy như bị rút cạn sinh lực. Lúc đó, Lam D/ao đi chợ về liền hốt hoảng nói với tôi:
“Anh Tử Phàm, Ông chủ Mã bên tiệm rư/ợu đối diện trông như biến thành người khác vậy!”
“Gì cơ?”
Tôi từ từ bước ra, nhìn về phía tiệm đối diện, lập tức rùng mình.
Ông chủ Mã g/ầy trơ xươ/ng, đặc biệt là khuôn mặt thì xanh mét, tím tái, ai nhìn thấy cũng phải gi/ật mình.
“Các em trông cửa tiệm, để anh qua đó nói chuyện với ông ấy.”
Tôi bước sang chỗ Ông chủ Mã. Lúc thấy tôi đến, ông ấy nở một nụ cười méo mó, nói:
“Ngô tiên sinh, đến m/ua rư/ợu rắn hả?”
Tôi thở dài, nhìn vào chum rư/ợu, thấy đám rắn bên trong vẫn còn đang quẫy đạp.
“Ông chủ Mã, chú không thấy dạo này mình thay đổi lắm sao?”
Ông ấy rõ ràng không hề nhận ra, còn đưa tay sờ mặt rồi cười khổ:
“Ha ha, tôi thấy mình vẫn ổn mà!”
Nhìn thấy ông ấy như đang mê muội, tôi liền khuyên:
“Đừng uống rư/ợu rắn nữa. Người ta uống rư/ợu rắn thì khỏe ra, còn chú uống thì càng lúc càng tàn tạ.”
“Không sao đâu, mấy con rắn tôi cực khổ lắm mới bắt được, sao có thể bỏ phí được chứ!”
Nói rồi, ông ấy lại múc đầy một vò rư/ợu rắn, uống ừng ực, ánh mắt trở nên hưng phấn.
“Đấy, tôi đã bảo không sao mà! Uống xong vẫn ổn đấy thôi!”
Tôi thấy vậy chỉ biết lắc đầu, thở dài:
“Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cơ thể chú cũng chịu không nổi đâu.”
Ông chủ Mã không tin, nói:
“Tôi sẽ dùng chính thân thể này để chứng minh cho mọi người thấy, tôi uống rư/ợu rắn mà chẳng sao cả!”
“Bây giờ chú đã chẳng ổn chút nào rồi!”
Tôi quay người bước đi, để lại một câu:
“Nếu còn tiếp tục, mạng chú cũng bị rư/ợu rắn lấy mất đấy.”
Dù tôi đã cảnh báo, ông ấy vẫn không nghe, còn tỏ vẻ chẳng quan tâm, tiếp tục uống rư/ợu rắn như thường.
Vài ngày sau, tôi phát hiện tiệm của Ông chủ Mã không mở cửa, không biết xảy ra chuyện gì, bèn qua thăm dò.
Khi tới nơi, tôi thấy ông ấy đang liên tục gãi ngứa, sắc mặt trông vô cùng khó chịu.
Tôi tò mò bước tới hỏi:
“Ông chủ Mã, chú sao thế?”
Nghe thấy tiếng tôi, ông ấy quay đầu lại, nhưng trên gương mặt là nụ cười lạnh lẽo đầy rợn người.
Tôi sững lại, chớp chớp mắt rồi hỏi tiếp:
“Chú… chú bị sao vậy?”
Ông chủ Mã lắc đầu:
“Không sao… chỉ là ngứa da một chút thôi.”
Nhưng ngay sau đó, tôi k/inh h/oàng phát hiện da ông ấy bắt đầu bong tróc thành từng mảng, bên dưới là lớp thịt đỏ tươi, trông cực kỳ kinh dị!
“Cái… cái gì vậy trời…”
Ông chủ Mã bắt đầu hoảng lo/ạn. Lớp da trên người ông ấy cứ liên tục tróc ra, chẳng khác gì đang tan chảy…