Ta lê bước, thân tích đầy mình, tới báo với tử. kịp mở miệng, bị vào lòng.
Trên đỉnh đầu, giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào vang lên:
"Ta tưởng… trở về…"
Không về được sao? Thưởng kim chưa lĩnh kìa!
Ta ngửa lên, cho ánh mong chờ pha chút e lệ.
Thất bị nhìn chằm chằm, ửng hồng, ho khan một tiếng, hàng mi dài như cánh bướm chớp liên hồi:
"Ngươi lập đại công, phải trọng thưởng."
Miệng lẩm bẩm: "Bẩm chẳng dám", nhưng trong lòng gào thét "thêm nữa đi mà".
Đột nhiên, một bàn ấm áp siết ta, rồi áp lên má hắn.
Ta: "Tiểu tử???"
Ánh lảng tránh, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve:
"Nè, phần… phần đấy."
Ta sững sờ , hiểu, mặc. Vốn biết nghèo, nhưng ngờ nghèo tới mức phải b/án để phát cho hạ.
Có lẽ ánh quá lộ liễu, đỏ thanh minh: "Mẫu phi từng nói, nhan sắc bảo vật vô giá!"
Lời đúng thật xưa sinh mẫu từng được tôn xưng mỹ nhân", bằng sao dù thân phận tái giá cung được sủng ái hơn chục năm.
Nếu Đại ngọc lan phong nhã, lại minh nguyệt trời, tiên trên mây — đẹp đến mức lời lẽ gian tả xiết.
Nhất lúc đây, hồng như đường, trong thu thủy, lặng lẽ dịu dàng nhìn ta, tâm mới chuyện lạ.
"Ngươi có thích không?"
Ta khẽ cong ngón thịt mềm mại ngọc đông. Thật sự... sướng Muốn véo thêm lần nữa.
Trong tiếng kêu "ái ái" , thỏa thuê nặn, cảm thấy vô cùng hả hê.
"Xin viết giấy ghi n/ợ."
Thất ôm hai vai, ngấn gương đầy tin:
"Ngươi… dám trắng trợn cư/ớp đoạt? Trời ơi đất hỡi, phải triệu Kim Ngô bắt ngươi!"