Lời nói ấy như chiếc kim nhọn đ/âm thẳng vào n/ão tôi, khiến đớn kh/iếp s/ợ.
Đọc xong bản mọi chuyện chợt hiện về trong tâm trí tôi.
Ba năm trước, cử sang châu Phi tác.
Cả đều vui mừng khi rằng tương lai của anh ấy thật rộng mở.
Lúc chưa bị liệt, cả gia đình cùng nhau đi ănn lẩu chúc mừng tôi.
Đúng lúc ấy, một gã say xỉn lái lao thẳng vào tôi.
Bà ấy bị hất văng xuống sông.
Chồng kịp áo và giày lập nhảy xuống tôi.
Khi dòng dần dần nhấn chìm cơ thể tôi, bản năng sinh của trỗi dậy.
Mẹ bơi, khi tiếp cận, như bám phao sinh, ghì ch/ặt đầu
chồng xuống dưới người.
Kết cục, ch*t đuối.
Dòng sông ấy chảy xiết. đừng giãy giụa, anh ấy đưa cả hai đều thể sống.
Nhưng rốt cuộc, mất.
Mẹ cũng khá hơn, bị liệt hai chân.
Gánh nặng cuộc nặng vai tôi.
Mẹ cảm thấy tội lỗi, dám diện tôi.
Ít lâu sau, con gái Nhi chào đời.
Áp lực cơm áo nặng, hết thời gian cữ đã đi làm.
Tôi tìm tiện chăm và con.
Đúng lúc đó, trong nhóm dân 80 tuổi cần người giúp việc.
Tôi việc.
Ba năm cụ, mức lương hậu hĩnh cùng những lời nói thao túng tâm lý từ cụ.
Bà ta ngừng tẩy n/ão tôi: cô đồ thừa thãi! vì ta, cô đã ch*t! phế vật ấy cũng nên ch*t đi!"
Cụ còn bảo: "Con bé cũng nặng! Giá lúc cô th/ai, đã thể
nhảy xuống chồng!"
Ban đầu, coi những lời ấy gió thoảng ngoài tai.
Nhưng dần dà, nảy sinh lòng h/ận và con gái.
Đều tại họ! hai kẻ thừa thãi này, ch*t!
Rồi lại xúi giục: "Nh/ốt con bé vào máy giặt đi, thế cô yên tâm ki/ếm tiền nuôi cả rồi."
Tôi bị tẩy n/ão thành công.
Nhưng khi gương bầu bĩnh của con gái, vậy.
Thế bắt người đang trong khổ ra này...
Mẹ qu/a đ/ời cách một tuần khi đang uống nước.
Đêm đó, trực khuya nôn mửa liên tục.
Mẹ khát nằm trên giường nhờ Nhi nước.
Con bé loắt choắt tới vòi nước, liền chai trên trà đưa cho bà.
Mẹ uống xong thì thở.
Chai ấy... đưa cho tôi.