Mà hiện tại, vị tướng Ôn Hành khiến vô số người đang đứng trước ta.
Những bông đỏ thắm trên cây nhân duyên rơi lả tả vai hắn, làm nổi vẻ ôn hòa, tựa ngọc hắn.
Hắn khàn: “Cảnh Lê.”
Ta nhìn hắn: Hành.”
Trong đào chứa đựng hàng vạn tơ tình.
Trong vạn mối ưu tư.
Ta “Phải làm đây?”
Hắn “Hả? Làm làm sao?”
Ta “Ta vi luật bảo mật kiếp tình duyên thiên đình bị đuổi việc.”
Hắn “Ta hết trách nhiệm.”
“Không phải…” Ta nghiêm túc nói. “Bây để ngươi hết trách nhiệm.”
Hắn cười tiếng.
Đây lần thấy cười cách nghiêm chỉnh, ấm áp ánh trăng dịu dàng ấm người.
Cuối cùng cùng nhau đi tự thú.
Chúng cầm gõ ầm ĩ vào đại hồng chung ngoài thiên cung, thu hút sự ý nhiều người.
Hộ vệ “Tuy rằng kiếp tình duyên này hơi quá đáng tướng ngài cũng cần phải kiện đến Bệ hạ chứ, chuyện này vẫn hòa giải được mà, đúng không?”
Ta “Ừm, chuyện đó ra…”
Một hộ vệ khác “Ngươi đúng đứng nói chuyện đổi lại ngươi hạ giới hai năm phải đối phó chín tám mốt nữ tử và bảy bảy bốn tử, ngươi nhẫn nhịn rút tướng à?”
Hộ vệ kia: “Cũng đúng ha.”
Ta:…
Trước khi ngón moi ra thiên cung, cánh cổng thiên cung đã ra.
Ta bước vào bước nặng trĩu.
Ôn Hành ung dung tiến tới.
Hắn “Bệ hạ, thần đến tự thú.”
Thiên Đế nhướng mày: “Sao? Cuối cùng ngươi cũng thừa nhận Bồng Lai đảo do ngươi đ/á/nh chìm à?”
Ôn Hành: “…”
Ta nhỏ giọng: “Là hai người bọn pháp. Luật bảo mật kiếp tình duyên thiên đình.”
Thiên Đế Bệ hạ chống cằm suy nghĩ hồi lâu, liếc nhìn Ôn Hành: “Ừm… Thật ra sớm đã cảm thấy luật này được hoàn thiện, vốn để thần tìm nhau sự, bây lại thành ngược luyến tình luật này đáng lẽ phải bỏ từ lâu rồi.”
Ôn Hành chắp tay tạ ơn.
Ta khỏi cảm thán, đúng vẽ mũi lớn thật.